26/11/2022
Gần 10 năm rồi, cảm giác của chuyến đi vẫn như mới ngày hôm qua
Vẫn là cảm giác háo hức, vui sướng và hạnh phúc
Sắp đến Giáng sinh rồi, ngồi xem lại những tấm ảnh chụp về Leysin và thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Nhờ FB nhắc lại chuyến đi của nhiều năm về trước.
ĐI GIỮA MÙA THU
Mùa thu bao giờ cũng đẹp và mùa thu châu Âu lại càng đẹp hơn bao giờ hết. Thật là một chuyến đi đáng nhớ với những trải nghiệm lần đầu tiên trong đời và biết bao kỉ niệm khó quên.
Freya Stark nói 'Tỉnh dậy hoàn toàn đơn độc trong một thị trấn xa lạ là một trong những cảm xúc tuyệt vời nhất trên thế giới'. Và tớ đã được trải qua cảm giác này, dẫu rằng ko phải tỉnh dậy một mình mà cùng với 3 bạn khác. Thị trấn Leysin - Thụy Sỹ sẽ là một dấu ấn ko thể quên trong đời. Cả 4 đứa lên Leysin trong một buổi tối mùa đông vắng lặng khi tuyết đã phủ kín tất cả các con đường. Trước đó 12h đêm cả bọn vẫn đang còn khóc mếu ở trên con đường ngoằn nghoèo leo núi vì tuyết dày, đường trơn xe bị trượt bánh, ko tài nào nhúc nhích được, càng nhấn ga thì bánh xe lại càng quay tít mù. Đường núi vắng lặng ko có một ngôi nhà, thỉnh thoảng lắm mới có một chiếc xe chạy qua. Trong lúc cả bọn đang tuyệt vọng vì nghĩ có khi phải vứt xe giữa đường để đi bộ vào thị trấn giữa tuyết lạnh thì bạch mã hoàng tử trong mơ đã xuất hiện. Chàng ta đã chỉ cho Jess cách lái xe như thế nào để vượt núi và cả bọn đã sống sót về đến khách sạn một cách an toàn lúc 1h sáng. Phew, đúng là ăn ở hiền ngoan từ trước tới nay nên toàn được giúp đỡ =)).
Xe đi vào thị trấn buổi đêm nhưng qua ánh đèn xe vẫn kịp phát hiện thấy mình như đang lạc vào xứ sở của Tuyết và những câu chuyện cổ tích. Hai bên đường là những ngôi nhà gỗ bé xinh, tuyết đã phủ trắng trên các mái nhà. Thị trấn yên bình mọi người đã đi ngủ hết chỉ còn lại 4 kẻ lạ mặt đang lần mò trong đêm tối. Chẳng hiểu sao tớ cứ liên tưởng tới 1 đêm Giáng sinh và ông già Noel cưỡi tuần lộc đi tới từng ngôi nhà, sau đó nhẹ nhàng chui vào qua ống khói trong khi mọi người đang ngủ say. Thị trấn phủ đầy tuyết, im lìm và tĩnh lặng!
Tự sâu thẳm trong lòng mình, tớ vẫn luôn mơ ước một ngày nào đó sẽ được thức dậy trong một ngôi nhà gỗ trên đỉnh núi ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Và mong ước đã thành sự thật khi tỉnh dậy chạy ra ngoài ban công vào sáng sớm thấy trước mắt mình là bức tranh trong mơ. Tuyết như nghệ sỹ đại tài nhân lúc mọi người ngủ say đã rắc một màu trắng tinh khôi phủ lên toàn bộ khung cảnh. Mọi thứ đều mang một vẻ đẹp riêng nhưng hòa quyện. Những ngọn đồi trải thảm trắng phau, điểm xuyến trên đó là những ngôi nhà gỗ nhỏ đang toả ống khói và cây thông Noel. Vì tuyết rơi dày mà cả bọn bị tắc lại đây thêm một đêm nữa nhưng chẳng có đứa nào buồn phiền, thậm chí còn cười hô hố và hăm hở make up, chọn quần áo xúng xính ra ngoài chụp ảnh. Trên đường đi ra bến xe bus, ko biết có phải vì mình vui sướng quá ko mà nhìn thấy ai cũng đẹp. Một bác đội ô hồng dắt chó đi dạo giữa đường trắng phau, một cô kéo cậu con trai trên chiếc xe trượt tuyết nhỏ xinh, những anh chàng tươi tắn vẫy tay chào trên chiếc xe cào tuyết,... Xe bus đưa cả bọn vào trung tâm thị trấn, qua những ngọn đồi phủ đầy tuyết, qua những cánh rừng đầy cây thông Noel phủ tuyết đẹp như trong đêm Giáng sinh. Cả bọn dừng giữa đường, quyết định làm ông già tuyết (nhưng giống quái vật nhiều hơn). Chơi một hồi thì bắt đầu khóc vì chân tay tê buốt, 10 đầu ngón chân như đóng băng. Sợ quá cả bọn chạy vào ngôi nhà gần đấy tháo bốt, găng tay xoa xoa bóp bóp, được một hồi lại chạy ra nghịch tiếp, rồi đến lúc ko chịu được hơn nữa thì bắt đầu cuốc bộ đi tìm bus để về. Hic hic hic đúng là ác mộng khi đi mãi, đi mãi chẳng thấy tăm hơi bus đâu trong khi chân thì như đóng đá. Ko có mong ước gì lớn lao hơn một cốc chocolate nóng cộng với lò sưởi ấm áp. May mà cuối cùng cũng tìm được train station có lò sưởi bên trong, cả bọn lao vào như chết đuối vớ được cọc =)) và rồi lại cười nói tưng bừng mặc dù trước đó mếu như sắp chết =)). Ôi yêu kiểu du lịch liều mạng này ko thể tưởng được ý =)). Cứ đi và chẳng cần biết điều gì sẽ xảy ra, cứ tận hưởng những bất ngờ mà mọi thứ đem lại.
Đây là một chuyến đi cực kỳ đáng nhớ với rất nhiều cái lần đầu tiên trong đời. Đầu tiên là đi qua cánh đồng táo chín đỏ mọng, rồi qua những cánh đồng nho vàng quả đen bóng đẹp như trong tranh vẽ. Và hài hước nhất là đi qua một thị trấn hẻo lánh của Pháp chẳng ai biết nói tiếng Anh, cả bọn vào quán order đồ ăn cứ gọi là tít mù, loạn xị ngậu. Một bên tiếng Pháp cứ nói tiếng Pháp, bên tiếng Anh cứ bắn tiếng Anh và điểm chung là hai bên cùng nhe răng cười rất hớn hở =)) Thế mà cuối cùng cũng cho ra đời được mấy món ngon tuyệt cú mèo. Ôi đúng là adventure! Rồi đi tới 1 trong những ngôi làng đẹp nhất nước Pháp trên núi, đường đi như lạc giữa mùa thu với những con đường ngoằn nghoèo, cây hai bên đường đang thay lá. Càng đi càng đẹp và cho đến khi lên được tới đỉnh núi thì mọi thứ hiện ra như trong truyện cổ tích với lâu đài của công chúa và hoàng tử, con đường lát gạch nhỏ và những ngôi nhà cổ thanh bình. Có một thứ được cả bọn thống nhất gọi là "sự lãng mạn của nước Pháp" đó là đèn đường. Hầu như các con đường ngoại ô ở Pháp đều ko có đèn đường, lái xe trong tình trạng tối thui, nguy hiểm. Nhưng với mình, đi xe qua những cánh đồng trải dài hoang vắng, qua những cánh rừng nhỏ tối thui trong đêm vắng lại đem lại một cảm giác vừa lo sợ vừa thích thú, tò mò.
Du lịch là trải nghiệm, trải nghiệm những điều mới lạ chưa từng có trong đời và những trải nghiệm này chắc chắn sẽ trở thành một phần ký ức đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ. Yêu du lịch và thích đi du lịch ko phải là điều xấu và chưa bao giờ là điều xấu. Bởi đi mới khám phá được chính tâm hồn mình và thấy thế giới này còn có rất nhiều điều tươi đẹp. Chắc chắn những kỉ niệm này sẽ trở thành một phần ko thể nào quên và dù có rất nhiều tiền cũng ko thể mua được. Tớ nghĩ, khi bạn đã già, ngồi nắm tay người bạn đời trên ghế sofa, nghĩ về những tháng ngày sống có ý nghĩa của tuổi trẻ, dám đi và dám sống, bạn hẳn sẽ thấy tự hào vì mình đã có một cuộc đời thú vị, đầy những trải nghiệm tuyệt vời!
London, 11/2013