23/05/2015
Đọc được trên blog của Hang Dinh về Cambodia ....
" Nếu có một nơi cứ khiến tôi trở đi trở lại đến lần thứ năm, một nơi mà nếu có cơ hội, tôi sẽ còn tiếp tục quay trở lại, thì đó là Campuchia. “Mối tình” hai năm của tôi với đất nước này thật khó để nói thành lời. Bởi đôi khi, gặp lại Campuchia giống như gặp một người bạn cũ, uống với nhau vài ly, không nói gì và nhìn cuộc đời yên tĩnh trôi đi.
Không bao giờ tôi tìm được một ý văn rành mạch nếu muốn bắt đầu kể về Campuchia. Những ký ức thoắt hiện ra, thoắt lẩn lút sau những bức tường gạch cổ mấy trăm năm cứ như trải dài ra nỗi nhớ. Cái nỗi nhớ không khiến người ta buồn, chỉ miên man và vời vợi như lúc tôi ngồi nép mình giữa một cái hốc bé nhỏ của ngôi đền Bakong, nhìn nắng đốt cháy vạt cỏ và ngước lên những ngọn trời trong vắt xanh xanh.
Campuchia trong tôi cứ như một cuốn sách mà không bao giờ tôi đọc hết, cũng chẳng bao giờ muốn đọc hết. Mọi thứ cứ dở dang, ngổn ngang để một ngày, chợt nhớ ra thì lật đật xếp lại. Trong lúc ấy, rất có thể sẽ lại bất thình lình bắt gặp chính mình đâu đó giữa những kỉ niệm dài như năm tháng. Nếu đã một lần đến Siem Reap, bạn sẽ không bao giờ trở về là bạn nguyên vẹn như khi đến. Bởi bạn biết một nỗi nhớ, một niềm thương, một mảnh tâm hồn đã vô tình ở lại đâu đó nơi những ngôi đền linh thiêng.
Và khi trưa hè nóng đến cháy mặt đường, mặc kệ những chiếc xe buýt đi tour chạy rầm rập cho kịp lịch trình, tôi chỉ ước mình cứ mãi ngủ vùi nơi ấy, giữa những tán cây hàng trăm năm tuổi của khu thành cổ đã tồn tại gần một ngàn năm giữa nắng và gió.
Và lặng im, tôi chạm vào những viên gạch trăm năm, ngắm nhìn rêu phong phủ bóng thời gian trên những bức tường. Tôi đâu biết, chỉ ngay khi vừa rời Siem Reap, nỗi nhớ đã mọc rêu trong tâm hồn. "