02/06/2021
Nhìn những hình ảnh này, tôi đã khóc!
Bạn cứ thử nghĩ bạn sẽ phải mặc một bộ đồ bảo hộ kín như bưng, đầu đội kín, toàn cơ thể kín và phải đứng ngồi chạy cả ngày, làm tất cả mọi việc ở tâm dịch, trong cái nóng 40 độ bạn sẽ như thế nào?
Đó là những gì anh em ngành y ở tuyến đầu đang phải chịu đựng. Từng giờ, từng phút. Những chàng trai cô gái trẻ đến những bác sĩ trung tuổi hay cao tuổi, họ đã dốc tâm dốc lực vào tâm dịch.
Những đôi bàn tay da nhăn nhúm. Những chiếc lưng phồng rộp. Những chiếc cổ nóng ửng đỏ. Mồ hôi thường trực 24/24.
Những người mỏi mệt, ngủ lăn lóc ngay hành lang khi tạm xong việc hoặc ngả sẵn xuống cái ghế nửa lưng trong cái nóng hầm hập. Có người lấy nước lạnh tạt lên người mình. Có người xỉu tại chỗ...
Tôi đã khóc khi nhìn thấy hình ảnh ấy.
-----------------
"Cô ơi em không trụ được nữa, em vào nghỉ 15 phút sau em tiếp sức cho các bạn",
"Cô ơi mình cố nốt xóm này quyết tâm chiều không phải quay trở lại nữa ạ", "thôi mệt rồi vào nghỉ để tớ thay cậu", "cô ơi hôm nay riêng bàn em bắt được hẳn 7 con"…
"Mệt thế này rồi có quyết chiến tiếp không các em??? Cô ơi chúng em chiến được!"
"Chính quyền báo còn 200 nữa, chiến được không các em? Cô cho tụi em nghỉ 10 phút chúng em chiến tiếp"...
----------
Cố lên, chúng mình hãy cùng nhau góp phần trả lại sự yên bình cho mảnh đất đầy yêu thương, chân thành này các em nhé!
Mệt một chút thôi rồi chúng mình lại chiến đấu tiếp!
Đúng là "Mệt chỉ là cảm giác"!
----------------
Đó là những gì trong các trang nhật ký chống dịch của các bạn trẻ, được đăng tải trên báo chí ngày hôm qua và hôm nay.
Hôm trước, tôi có đọc một bài về các bác sĩ tuyến đầu ở Bắc Giang. Một người anh, một bác sĩ "thủ lĩnh" đã không giấu được cường độ làm việc của anh em trong mỗi ngày, gần như 24/24, đến mức không ai còn sức lực. Anh lo sợ mọi người sẽ gục xuống.
Nhưng thực tế, sức trẻ và sức chiến đấu, sự đồng lòng của anh em y bác sĩ Nam - Trung - Bắc, người này mệt người kia tương trợ. Họ cùng nhau tiếp sức, cùng đất nước chiến đấu với dịch "cúm tàu".
Chúng ta tin là chúng ta chiến thắng và chúng ta cũng tin rằng, chúng ta không gục ngã. Nhưng, chúng ta cũng phải nhìn nhận rằng, chúng ta là những con người, mà con người thì sức lực hữu hạn. Anh em có thể gục xuống và chúng ta sẽ đầu hàng dịch bệnh, nếu:
- Chúng ta vô ý thức không nghĩ cho cộng đồng, làm thêm những Bắc Giang thứ 2 thứ 3, chắc chắn anh em tuyến đầu sẽ gục.
- Chúng ta không hy sinh một chút quyền lợi và niềm vui bản thân, thì chẳng sức lực nào cho xuể để hy sinh vì chúng ta.
- Chúng ta không động viên tinh thần và trân trọng những đóng góp của họ bằng những việc làm thiết thực.
-------------------
Nay ngồi gõ những dòng này, uống trà, ăn ngon trong phạm vi an toàn, tôi thấy mình may mắn. Bạn vẫn ăn ngon mặc đẹp, vẫn được xem phim đọc sách nghe nhạc, chúng ta đang may mắn.
Lúc khác thì thành sáo rỗng, nhưng lúc này đây, cái may mắn này một phần không nhỏ là sự hy sinh của những con người ngoài kia, họ đang dốc hết sức lực con người ra để chiến đấu cho dịch bệnh vì chúng ta.
--------------------
Sài Gòn đang những ngày căng thẳng, dễ là Bắc Giang thứ 2. Tôi sẽ cùng những người xung quanh nơi khu phố mình làm những gì để an toàn nhất. Và tôi kêu gọi bạn, cũng nên bắt đầu như thế, với nơi bạn đang sống. Thì, chúng ta chắc chắn sẽ an toàn.
Xin gửi tới anh chị em tuyến đầu lời chia sẻ, sự thấu hiểu và lời động viên tinh thần mạnh mẽ nhất. Khoẻ, vui để mang chiến thắng trở về nhé, các thiên thần áo trắng của tôi!
Thương, và chúng ta phải hành động!
(Bài viết có sử dụng các hình ảnh do nhân vật cung cấp và được đăng tải trên các báo)
Nguồn : FB nhà báo : Hoàng Nguyên Vũ