Mình sinh ra tại Khu phố 2, bến Phà Chanh, Thị trấn Ninh Giang, huyện Ninh Giang, tỉnh Hải Dương. Khu phố mình gọi là Bến Bè, đằng sau nhà mình là con sông Luộc thân yêu, một nhánh của sông Hồng! Có lẽ có tên là Bến Bè vì có nhiều thuyền neo đậu ngày xửa ngày xưa, buôn bán bằng sông nước thuyền bè.
Nơi mình ở hỗn độn vô cùng, sông nước bến bè bãi sông bãi sú mà các bạn. Tuy mình ở thị trấn nhưng chỗ bến Bè nhà mình lại ngăn cách bởi con đê, hàng năm ngập lụt quanh năm. Mình rất thấm những năm 95-96 lụt ngập vào rất nhiều nhà, rồi phải chạy lụt hàng năm bỏ nhà đó luôn để lên khu phố trên.
🚶♂️Tuổi thơ mình gắn bó với sông nước, bơi ngụp lặn sang bên kia sông ăn trộm ngô khoai về nướng. Rôi đi câu, đi đánh bắt hến, mò trai dưới sông bùn nước là thú vui của mình cùng các bạn.
Chỗ mình sống ngày trước cũng rất phức tạp nào là dân thuyền bè, tầng lớp lao động thấp quanh năm đi đội than, đội đá, xúc cát và rất nhiều những người nghiện ngập, hút chích nữa. Bản thân mình cũng vậy, quanh năm chơi các trò chơi tuổi thơ mà mình kể trên nhưng mình thêm 1 nhiệm vụ nữa là hỗ trợ gia đình làm để kiếm tiền vì nhà mình có 3 anh em, mình là con trai cả. Bố mẹ mình đi lên khổ vô cùng, quanh năm đi đội đá, đội than, xúc vôi, xúc cát và làm nghề đóng những viên gạch vữa vôi cát để bán. Mình làm được tất các công việc đó các bạn à, vì mình thấy bố mẹ mình khổ quá vì đồng tiền thôi các bạn à.
Mình phải sắp xếp các công việc hàng ngày rất chặt chẽ vì ngoài các việc lao động cực nhọc trên mình còn là thằng nghịch ngợm và ham chơi nữa. Các trò chơi mình không bỏ sót trò nào và còn bày trò cho chúng bạn nghịch ngợm và kiếm tiền luôn. Bất kỳ trò chơi nào mình cũng có thể gắn quy đổi ra giá trị của nó, khi là cái nịt, viên bi, hạt táo, hạt na và TIỀN.
🙋♂️Tuổi thơ mình cứ lớn lên như vậy và mình thấy mình mạnh mẽ lắm chẳng biết sợ điều gì cả các bạn à. Mình học rất giỏi, có khi cả khu Bến Bè đó mình là thằng học tốt nhất vì năm nào cũng được giấy khen học sinh xuất sắc và cũng là thằng được học ở trường Năng Khiếu. Ngôi trường mà tụ tập tất cả các bạn xuất sắc ở các xã trong huyện về.
Bao năm cứ vậy, cứ nghịch cứ dại khờ, cứ bị những trận đòn mẹ đánh cho đến tận lớp 12 mẹ mới thôi đánh mình vì mình mải chơi, nghịch ngợm các bạn à. Mình kể ra ở đây chắc nửa ngày mất..Hihi
Đến khi mình bắt đầu lên Hà Nội học, mình lại thêm những trải nghiệm trên này làm cho mình lớn mạnh thêm. Minh làm đủ thứ trên Hà Nội, từ gia sư, phát tờ rơi, bán len, bán giấy.. Nhiều lắm các bạn à! Và rồi đến khi học xong trường ĐH Nông Nghiệp 1 năm 2008 và làm các công việc từ sale cho các công ty thức ăn chăn nuôi, công ty thuốc thú y. Rồi mình lại bỏ nó, năm 2010 mình chuyển về làm mảng giáo dục đào tạo tuyển sinh thạc sỹ, đại học, cao đẳng, trung cấp.
🧨Hết làm đào tạo rồi mình lại sang làm kinh doanh phát triển sản phẩm viên nén nhiên liệu năm 2012. Nhưng rồi cũng không thành công, năm 2016 mình lại làm tiếp mảng thi công xây lắp đến năm 2019 mình và cậu bạn cùng mở 1 công ty về kinh doanh sản phẩm Gà Thảo Mộc Eco. Và rồi thất bại như mình chia sẻ với các bạn đó.
Có quá nhiều công việc mình trải qua các bạn à, may trong đợt dịch COVI này mình ngồi lại và lắng đọng lại bản thân mình. Mình đã được biết đến khóa học của thầy, thực ra mình biết từ đợt trước nhưng lúc đó mình không xem mà chỉ ngó qua thấy có một ông giảng dạy bằng slide. Tâm lý lúc đó là mình coi thường và nghĩ trong bụng lại thêm 1 ông giảng dạy linh tinh trên mạng đây. Và mình đã không xem ông ta giảng dạy gì luôn và đến bây giờ vẫn còn chút hối tiếc đấy các bạn à.
🍉May là lần này mình nghe giảng và thực sự bài đầu tiên làm mình bật tung cảm xúc luôn. Ôi, nếu không có bài đầu tiên về TƯ DUY chắc mình cứ ngụp lặn trong mớ bòng b**g quá. Mình cảm thấy lúc đó như một dòng sông bị chặn lại bởi những con đập đang loay hoay thoát khỏi nó.
7 ngày học là 7 ngày chinh chiến thực thụ đối với mình. Mình không tài nảo ngủ được luôn, bao nhiêu thứ nó hiện hữu trong đầu mình hàng ngày. Những đêm chinh chiến nghe không bỏ sót 1 từ, bỏ sót 1 phút nào rời khỏi bàn học. Tính mình là học cái gì là học mạnh mẽ, nhiệt tình tìm hiểu tận cùng và học một lèo cho xong chứ cho dù nhiều hôm mệt vì buồn ngủ nhưng mình phải học cho xong chứ nhất định không để ngày mai học lại mặc dù thầy có lưu lại để ngày mai học lại.
⏰Và rồi 7 ngày cũng kết thúc. Trời ơi ngày hôm nay thật tuyệt, tôi đã hoàn thành hết chặng đường ngắn ngủi 07 ngày cùng thầy. Cảm giác mình vừa hoàn thành được một mục tiêu nho nhỏ và hình dung ra con đường đi của mình mờ mờ giống như kiều bạn biết đích đến của bạn là nơi nào rồi đấy nhưng mà bạn phải đi chậm vì bạn đang đi trong buổi sáng mùa đông trời đầy sương mù. Bạn phải lái xe một cách cẩn trọng, bạn chỉ có điều khiển xe với một tâm thái hết sức tập trung và với vận tốc chỉ khoảng 20 km/h mà thôi. bạn không thể đi nhanh như mọi khi được, bạn cần giữ vô lăng thật chắc, không thể nhìn xung quang hay là ngó ngang ngó dọc được mà bạn chỉ có thể nhìn thẳng trước mặt mình thôi. Bạn cần giữ vững nó giống như bạn đang hướng tới mục tiêu duy nhất là làm thế nào mình phải lái xe an toàn cho mình và cho mọi người xung quanh. Đấy là điều mà bấy lâu nay tôi hành động để đạt các mục tiêu ngắn hạn mà tôi chưa làm được các bạn à. Tôi biết đích đến ngắn hạn của tôi, nhưng tôi bị cản trở bởi tầm nhìn, bị cản trở bởi sự nóng vội, thiêu sự kiên nhẫn khi hành động hướng đến mục tiêu. Tôi không hành động mạnh mẽ với một tâm thức bình tĩnh, một trạng thái sảng khoái mà tôi hành động vội vàng rồi nhanh nản chí như con song ào ạt được 1 lúc rồi lại bình lặng như mặt hồ yên ả.
Tôi tiếp tục mong chờ 21 ngày tiếp theo, tiếp tục đi chặng đường thứ 2, sẵn sàng chinh phục nó. Và ngày bắt đầu cho chặng đường 21 ngày cũng đã đến tôi chinh chiến 21 ngày không biết mệt mỏi, tôi thức thâu đêm suốt sáng, quay video, tương tác, hỗ trợ các bạn.
📽21 video là 21 ngày tôi đắm chìm trong nó, đắm chìm trong từng khoảnh khắc quay video. Quay đi quay lại hàng trăm lần, nhiều lắm các bạn à. Nhưng tôi luôn ý thức được rằng đây là cuộc chiến 21 ngày để hình thành thói quen mới của tôi. Tôi phải thay đổi thói quen cũ bằng thói quen mới này. Vì đây là 1 chặng đường ngắn để đưa tôi đi tiếp những chặng đường tiếp theo. Tôi phải hoàn thành nó một cách thuần thục thì khi tiếp tục chặng đương 90 ngày tôi mới thấy mạnh mẽ để đi tiếp những chặng đường dài tiếp theo cho mấy chục năm cuộc đời còn lại của tôi. Tôi mạnh mẽ, tôi tự hào vì thầy đã giúp tôi sớm tìm ra câu trả lời TÔI LÀ AI?
Và giờ đây ngồi tại quán café bên hồ Văn Quán tôi vẫn cảm nhận được từng chặng đường tôi đi. Tôi thấy tự hào về những gì mình đã làm được. Biết ơn thầy và các bạn luôn đồng hành cùng trong thời gian vừa qua.