
16/01/2025
Sáng hôm đó lạnh thật, lạnh kiểu tê người, gió thốc vào mặt buốt như kim châm. Cây cối hai bên đường đóng băng trắng xóa, chẳng còn thấy màu xanh đâu nữa. Con đường trước mặt dài dằng dặc, trơn trượt, mỗi bước đi là một thử thách. Đẹp thì đẹp thật, nhưng cái đẹp này chẳng dễ chịu chút nào. Băng giá ở đây không phải để ngắm, mà là để xem ai lì hơn ai.
Đoàn 14 người, mặt ai cũng tái mét, môi thâm xì lên vì lạnh, nhưng chẳng ai than. Đi mà trong đầu cứ nghĩ, lũ trâu bò thả trên núi của bà con có chịu nổi không? Cái lạnh này, người còn thấy oải, huống chi mấy con vật chẳng có chỗ trú. Nghĩ mà thấy nặng lòng thay cho bà con.
Rồi nắng cũng ló lên, yếu ớt nhưng đủ làm tan một ít băng. Đường vẫn trơn, gió vẫn rít, nhưng cái lạnh có vẻ dịu hơn. Mặt mũi đứa nào cũng dính bùn, quần áo xộc xệch vì vừa trượt chân. Nhưng chẳng ai dừng lại. Đi, vì biết nếu bỏ giữa chừng thì tiếc cả đời.
Lên đến đỉnh, chai champagne được lôi ra. Tiếng bật nắp vang lên nghe sướng tai, chẳng phải vì sang chảnh gì, mà vì nó là phần thưởng xứng đáng. Mấy cái ly rót đầy, cụng vào nhau lách cách. Không nói nhiều, chỉ nhìn nhau cười. 14 người, không ai bỏ cuộc, không ai bị bỏ lại. Hành trình này chẳng cần đẹp trong mắt ai, nó đẹp vì tụi tôi đã bước qua tất cả.