25/02/2024
Himalaya đi lên vùng bão trắng - p1
Chúng tôi đến từ 3 miền, hơn chục con người háo hức khám phá một vùng đất thiêng nằm trên nóc nhà thế giới. Hành trình này đã trở nên khó khăn và thú vị hơn chúng tôi tưởng nhiều lần. Khi tôi viết dòng này, nghĩa là chúng tôi đã an toàn vượt qua bão tuyết ở độ cao 4900m, đã bước chân đến những đoạn đèo cao nhất thế giới ở độ cao 5883m và 5600m, đã ngủ trong lều giữa mưa tuyết lạnh giá bên cạnh dòng sông băng phủ màu trắng toát. Khi tôi nằm đây bắt đầu viết những dòng này, lớp tuyết đóng ở mặt trong của lều đang ánh lên lấp lánh, vẻ đẹp của nó vượt qua cái lạnh cắt da thịt. Lúc này là 7h sáng ngày 21/02/2024. Nơi này là bãi cắm trại cạnh sông đang phủ dầy tuyết trắng, gần làng Chilling. Chúng tôi chuẩn bị dậy và trở về Leh, trở về với thế giới hiện đại.
Hành trình bắt đầu
Ngày 12/2 năm 2024 sau công nguyên, một nhóm người Việt nhiều thành phần, chủ yếu là dân văn phòng và vài người làm kinh doanh, đã tới sân bay Leh, vùng cao nguyên Ladakh, sau một chiều mùng 2 Tết Nguyên Đán tất bật thu gọn những trách nhiệm gia đình, hối hả tới sân bay Tân Sơn Nhất, Nội Bài và Đà Nẵng, hội ngộ nhau tại sân bay New Dehli đón chuyến bay sáng sớm lên cùng tuyết trắng.
Chuyến bay của chúng tôi có rất ít khách nước ngoài, nhiều nhất là các quân nhân trở về nơi đóng quân tại các doanh trại vùng cao Ladakh. Từ cửa sổ nhìn ra được dãy Himalaya hùng vĩ, nơi con người cố gắng chinh phục hơn 100 năm qua và vẫn luôn khao khát tìm hiểu những bí ẩn của nó cho đến ngày nay.
Sân bay Leh nằm ở một thung lũng khô cằn. Phía bên này của dãy Himalaya, gió chỉ còn khô khốc nên vùng đất Ladakh này cằn cỗi hơn nhiều so với phía Nepal. Bề mặt khu thung lũng chưa sân bay Leh nhìn như một phần của sao Hoả. Một vài cụm nhà lác đác nhìn như những căn cứ mới lập ra của loài người đi tìm nguồn sống ở một hành tinh mới. Cái lạnh gay gắt ập vào chúng tôi ngay khi bước ra cửa máy bay. Xe đón chúng tôi về thị trấn Leh đi qua nhiều khu vực quân sự khiến cho vùng đất này bỗng trở nên hấp dẫn như một tập phim Indiana Jones từ thập niên 70 còn chưa kịp quay.
Thị trấn đìu hiu, nhiều căn homestay dường như mới xây nhưng các cửa kính đều dán giấy báo kín mít, để bảo vệ khỏi cái nắng và cái rét mùa đông, chờ đến mùa xuân mới đón khách. Chúng tôi nhận phòng ở một khách sạn sạch sẽ với view phòng lầu 1 nhìn thẳng ra dãy Himalaya. Anh chị em háo hức chụp hình với khung cảnh đẹp như hình nền điện thoại, chẳng ai biết được những khó khăn nào đang chờ phía trước.
(hết phần 1)