21/08/2020
25 tuổi, thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời tôi. Tôi chả có gì ngoài đôi bàn tay tay trắng và trái tim đã có chút mỏi nhừ.
Thời tuổi trẻ, nói vậy thôi, chứ bẵng vài năm đổ lại thôi, tôi được ngao du đó đây. Thời tôi chẳng có nhiều tiền, số tiền ít ỏi mà tôi phải tích cóp mãi mới đủ trang trải cho những chuyến đi của mình. Lúc ấy, khó khăn nhiều, nhưng đi hoài không chán, bởi lẽ khi ấy, tôi mang trong mình trái tim tràn đầy nhiệt huyết và tâm hồn tôi được gột rửa bằng sự tự do. Cảm giác đi trên những con đường gồ ghề, những sườn dốc, băng qua những ngọn núi cao trùng điệp, những đồi chè, đồi cà phê rợn ngợp và xanh mướt. Những con đường đất đỏ bazan lầy lội dẫn vào ngôi làng của những người đồng bào thiểu số. Những ngọn đồi được bao phủ bởi màu xanh của những cánh đồng mía, đồng cỏ. Những ngày trời mùa đông trên Tây Nguyên lạnh thấu cả xương, những cơn mưa đá nặng hạt cứ thế mà xối vào mặt, những tầng mây bao phủ khắp các con đường, ấy vậy mà người du hành là tôi chả có lấy một chiếc áo mưa. Thế mà, xe vẫn vững tay lái, vẫn bon bon trên đường. Và đến những nơi trái tim này muốn đến. Cảm giác phiêu diêu tự tại hệt như đàn cá được vẫy vùng trong hồ nước.
Tôi của tuổi 25, dường như, chỉ là dường như thôi, đã khác đi một chút. Tôi đánh mất mọi thứ, kể cả những khát khao và nhiệt huyết của bản thân. Dần dà, tôi chẳng còn nhớ chính mình của ngày xưa nữa rồi. Đôi lúc tôi tự hỏi, mình của ngày nay sao lại giống một phế phẩm như vậy? Sống một cuộc đời phải gọi là sống mòn, trượt dài trên những chuỗi ngày vô nghĩa. Không biết đã tự mình đánh mất chính mình tự bao giờ.
Có lần chán quá, tôi đã viết những dòng vô cùng tiêu cực vào một cuốn nhật ký, (đáng lí là để tôi ghi lại những kỷ niệm về các chuyến đi của mình), để rồi một hôm khi đọc lại những dòng ấy, tôi phải giật thót mình vì không ngờ một người như tôi lại có thể bi quan đến mức phải tuyệt vọng như thế...
Để rồi nhiều đêm, tôi vắt tay lên trán và suy nghĩ về chính bản thân mình.
"Mình đã sống một cuộc đời đúng nghĩa chưa"?
Câu hỏi này dằn vặt tôi rất nhiều lần. Và tôi khóc! Tôi nhận ra cái bản ngã vô cùng yếu đuối tận sâu trong tầm hồn tôi. Một kẻ khát khao tự do lại không dám đi tìm tự do, khát khao hạnh phúc lại không dám kiếm tìm và đón nhận hạnh phúc. Kẻ luôn mong phép màu đến với mình nhưng lại chẳng tin trên thế giới này tồn tại thứ gọi là "Phép Màu".
Liệu đây là cuộc đời tôi muốn, sống đớn hèn và không dám mưu cầu hạnh phúc cho bản thân?
Và rồi, tôi nhận ra. Mình phải thay đổi!
Lần đầu, sau những chuỗi ngày sống mòn, hơn bao giờ hết, một thứ khát vọng gì đó đang sôi trào trong huyết mạch của tôi. Tôi vạch ra cho mình một dự định để thách thức bản thân và trên con đường tìm kiếm lại một tôi của ngày xưa đã chết. Rất có thể, một hành trình đến những vùng đất sẽ giúp tâm hồn tôi hồi sinh. Tôi đang nung nấu ý định về một chuyến đi phượt bằng xe máy, chỉ riêng mình tôi, đến những tỉnh thành khác. Nơi đây sẽ là nơi mà tôi được trải nghiệm và khám phá bản thân mình hơn. Đi đến đâu, tôi sẽ thăm những người bạn mà lâu tôi chưa gặp. Có thể sẽ ở Homestay, hoặc cũng có thể tá túc nhà một người anh em, bạn bè, đồng nghiệp cũ của tôi chẳng hạn. Sẽ được ăn, được uống và được hít thở bầu không khí trong lành nơi ấy.
Có lẽ, điều ấy sẽ khiến tâm hồn này sống lại. Và rồi, sau những trải nghiệm ấy, tôi có thể nhìn thấy những điều mới mẻ và thú vị khác. Tôi sẽ chụp lại những bức ảnh về khoảnh khắc tôi bắt gặp trên hành trình của mình và viết tất cả mọi thứ vào một cuốn sổ tay cũ mang theo bên mình. Xem đó như một phần kỷ niệm của mình. Rất có thể sau này, tôi có thể viết một cuốn sách về cuộc đời, về những trải nghiệm kỳ thú này thì sao!
Các bạn có tin, một người như tôi sẽ làm được những điều mà mình đang ấp ủ không?
" Chỉ cần bạn khao khát muốn làm điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp sức để biến nó thành hiện thực giúp bạn". Tôi và cả các bạn nữa, hãy cứ luôn tin vào chính mình và đừng bao giờ ngừng khao khát về những điều tốt đẹp!