VIET SOUL Travel Blog

VIET SOUL Travel Blog Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from VIET SOUL Travel Blog, Tourist Information Center, Ho Chi Minh City.

[HOÀNG HÔN TRÊN HỒ DẦU TIẾNG]Hoàng hôn nơi hồ Dầu Tiếng, trời sẫm tối, sắc trời đỏ hung hung!Có nhẽ, hoàng hôn vốn là hi...
25/11/2021

[HOÀNG HÔN TRÊN HỒ DẦU TIẾNG]
Hoàng hôn nơi hồ Dầu Tiếng, trời sẫm tối, sắc trời đỏ hung hung!
Có nhẽ, hoàng hôn vốn là hiện thân cho những nỗi buồn không tên.
Tôi dừng chân, cảnh tượng tĩnh mịch bên sông khiến tôi mường tượng đến tác phẩm "Bên dòng sông Piedra tôi ngồi khóc" của tác giả Paulo Coelho. Chuyện tình của chàng trai và cô gái trong cuốn sách vốn giản đơn và thuần khiết, thế nhưng số phận mới thật trêu ngươi làm sao khi biến tình yêu của hai người họ trở nên trắc trở và day dứt đến vậy?

Chúc mừng ngày Phụ nữ Việt Nam 20-10!
20/10/2021

Chúc mừng ngày Phụ nữ Việt Nam 20-10!

[ TÔI CŨNG MẢI MIẾT KIẾM TÌM, GIỮA THÀNH PHỐ BỘN BỀ...]Dạo gần đây, bản thân tôi rất hay stress. Những tưởng nhiều nguyê...
12/10/2021

[ TÔI CŨNG MẢI MIẾT KIẾM TÌM, GIỮA THÀNH PHỐ BỘN BỀ...]
Dạo gần đây, bản thân tôi rất hay stress. Những tưởng nhiều nguyên nhân, nhưng lại chẳng nguyên nhân gì cả. Ngộ lắm đúng không?
Tôi stress đến độ không biết giải bày ra sao, với ai...Vì cảm giác không ai hiểu mình và mình cũng không hiểu được bất kỳ một ai cả.
Và hơn hết thảy, tôi nghĩ, khi viết ra thì sẽ nhẹ lòng hơn.
Đúng! Và sau nhiều tháng ngày ròng rã chưa tái xuất, tôi quyết định mom men lên đây và viết những điều sẽ khiến mình dễ chịu hơn.
Đắn đo lắm, cũng chả biết nên viết gì. Gần đây mình hay bị mông lung và mất dần cảm hứng sáng tác hoặc viết về một thứ gì đó.
Thôi thì, hôm nay, luận bàn về những điều nhỏ nhoi trong cuộc sống nhé!
Vậy là tôi bắt đầu vào chuyện rồi...
/cứ nghĩ cuộc đời là một bức họa với những sắc màu chấm phá, và cuộc đời mỗi người như một mảng màu li ti trong bức họa cuộc đời. Có người chọn cho mình những gam màu tươi sáng, số khác lại chọn sống trong những mảng đen kịt và xám xịt to nghều. Có lẽ, chính tôi là một trong số ấy. Tôi sống trong mông lung và sợ hãi, những nỗi sợ hãi luôn hiện ra, khổng lồ, nhấn chìm cả những thoi thóp nhỏ bé đang vẫy vùng...một cảm giác bất lực và tuyệt vọng bao trùm trong cái thế giới đen ngòm. Có nhẽ, đó là thế giới thực, hoặc có chăng, đó là cái thế giới do tôi tự tạo ra để lừa gạt chính mình.
/mưa tháng Tám. Mưa tháng Chín. Mưa tháng Mười. Suốt cả mùa thu năm ấy, tôi dường như chẳng còn gặp lại chính tôi lần nào nữa. Những cơn mưa mùa thu chẳng thể cuốn trôi những ủ dột.
Còn có: kỷ niệm! Những kỷ niệm về tháng ngày tươi đẹp hay buồn tủi cứ thế hiện về, bồng bềnh, ẩn hiện, nhoi nhói trong những cơn mưa liên tiếp. Những cảm giác mênh mông xa lạ, bối rối hé, mở.
/dưới phố rét, vẫn lấm tấm những cơn mưa. Thứ tôi ghét nhất là mưa vì nó khiến người ta buồn, cô đơn. Nhưng nó cũng chính là thứ mà tôi thích nhất, vì trong màn mưa lặng lẽ và hiu hắt kia. bạn không còn sợ phải cô đơn một mình nữa rồi.
/và cứ thế, tôi bước đi trong những màn mưa, lòng nhẹ tênh...Tôi trở về phố tôi, một cách thật lặng lẽ!
_Mộc Cang_

Có những ngày thật đúng là rất khác lạ!Đi giữa lòng thành phố to lớn và thênh thang nhưng tâm hồn người ta thì lại rỗng ...
18/05/2021

Có những ngày thật đúng là rất khác lạ!
Đi giữa lòng thành phố to lớn và thênh thang nhưng tâm hồn người ta thì lại rỗng tuếch và vô định.
Lướt qua bao ánh đèn vàng chói lóa và rực rỡ, nhưng tận sâu bên trong tiềm thức người ta là một mẩu mông lung và đen ngòm.
Bao lâu rồi, cái nhiệt huyết sục sôi như sóng đánh của tuổi trẻ lại mảy may chẳng còn sót lại, dẫu chỉ là vài giọt bé li ti? Ta của lúc này rệu rã, già nua.
Ta nhớ hương vị mặn mòi, chan chát của biển cả.
Thèm nghe tiếng sóng vỗ rì rào, đánh tung tóe trên nền cát vàng.
Trời xanh, cát trắng, nắng vàng, biển dịu nhẹ và tâm hồn dạt dào.
Thử hỏi, đã bao lâu rồi ta chưa được một lần thử cảm giác nâng chén cùng những người bạn yêu quý, ngồi bên nhau, thủ thỉ với nhau đôi lời tâm tình.
Có những khoảnh khắc, khi xa rồi mới khiến người ta nhớ da diết đến thế!
Thèm một lần được trở lại nơi chốn thân yêu và cũ kĩ ấy, nơi mà con người ta được là chính họ. Chỉ có nơi đó mới dung nạp một tâm hồn cũ kĩ như thế!
Nhưng...! Tiếc thay, cuộc đời không hẳn lúc nào cũng là một sự lựa chọn. Nhiều lúc, con người ta không phải chỉ sống cho riêng mình, mà đằng sau những con người ấy là cả những trăn trở và cả những nỗi niềm khó nói vẫn còn đau đáu.
Có những phút trải lòng và chỉ có thể cùng màn đêm bao bọc, ôm lấy và vỗ về nhau. Sau phút yếu đuối ấy, bình mình thể nào cũng phải ló dạng và con người ta, dẫu đã trải qua một đêm u tối hay lẻ lỏi như thế nào đi chăng nữa cũng phải vươn vai và đón ánh bình minh đang mỉm cười thôi...
Chào ngày mới!

Nghĩ cũng ngộ ghê!Tết khiến người ta mong ngóng, đợi chờ, đếm từng giây từng phút để được về nhà bên bố mẹ, cùng ăn bữa ...
17/02/2021

Nghĩ cũng ngộ ghê!
Tết khiến người ta mong ngóng, đợi chờ, đếm từng giây từng phút để được về nhà bên bố mẹ, cùng ăn bữa cơm tất niên đoàn viên và đón thời khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới. Một niềm hân hoan trào dâng, người ta vui mừng, phấn khởi cho những khởi đầu tốt đẹp của một năm sắp đến.
Thế rồi, ba ngày Tết, bảy ngày Xuân-cái mà người dân hay tương truyền nhau- cuối cùng cũng trôi qua. Nhà nào cũng hạ cây nêu, tiếp tục trở về với công việc của mỗi người. Con cái lại chia tay bố mẹ, rời xa quê hương lên thành phố tiếp tục những chuỗi ngày kiếm tiền, lo toan cho những bộn bề cuộc sống.
Dần dà, quá trình này cứ diễn ra hằng năm, người ta cứ ngóng đợi Tết rồi lại hùi hụi tiếc nuối vì Tết qua nhanh quá, mang theo cả tuổi thanh xuân của con người ta chìm vào đó. Nhưng tất thảy đều quên mất một điều, mỗi một cái Tết qua đi như thế, chúng ta càng trưởng thành hơn, và bố mẹ thì cũng đã già đi thật nhiều...Xót xa thay!

Bước qua mùa cô đơn...Chúc cho cả Thế giới Giáng Sinh an lành!
24/12/2020

Bước qua mùa cô đơn...
Chúc cho cả Thế giới Giáng Sinh an lành!

Tôi đứng bên bờ đợiNghe xa xăm tiếng sóng biển khơi...
12/12/2020

Tôi đứng bên bờ đợi
Nghe xa xăm tiếng sóng biển khơi...

25 tuổi, thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời tôi. Tôi chả có gì ngoài đôi bàn tay tay trắng và trái tim đã có chút mỏi ...
21/08/2020

25 tuổi, thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời tôi. Tôi chả có gì ngoài đôi bàn tay tay trắng và trái tim đã có chút mỏi nhừ.
Thời tuổi trẻ, nói vậy thôi, chứ bẵng vài năm đổ lại thôi, tôi được ngao du đó đây. Thời tôi chẳng có nhiều tiền, số tiền ít ỏi mà tôi phải tích cóp mãi mới đủ trang trải cho những chuyến đi của mình. Lúc ấy, khó khăn nhiều, nhưng đi hoài không chán, bởi lẽ khi ấy, tôi mang trong mình trái tim tràn đầy nhiệt huyết và tâm hồn tôi được gột rửa bằng sự tự do. Cảm giác đi trên những con đường gồ ghề, những sườn dốc, băng qua những ngọn núi cao trùng điệp, những đồi chè, đồi cà phê rợn ngợp và xanh mướt. Những con đường đất đỏ bazan lầy lội dẫn vào ngôi làng của những người đồng bào thiểu số. Những ngọn đồi được bao phủ bởi màu xanh của những cánh đồng mía, đồng cỏ. Những ngày trời mùa đông trên Tây Nguyên lạnh thấu cả xương, những cơn mưa đá nặng hạt cứ thế mà xối vào mặt, những tầng mây bao phủ khắp các con đường, ấy vậy mà người du hành là tôi chả có lấy một chiếc áo mưa. Thế mà, xe vẫn vững tay lái, vẫn bon bon trên đường. Và đến những nơi trái tim này muốn đến. Cảm giác phiêu diêu tự tại hệt như đàn cá được vẫy vùng trong hồ nước.
Tôi của tuổi 25, dường như, chỉ là dường như thôi, đã khác đi một chút. Tôi đánh mất mọi thứ, kể cả những khát khao và nhiệt huyết của bản thân. Dần dà, tôi chẳng còn nhớ chính mình của ngày xưa nữa rồi. Đôi lúc tôi tự hỏi, mình của ngày nay sao lại giống một phế phẩm như vậy? Sống một cuộc đời phải gọi là sống mòn, trượt dài trên những chuỗi ngày vô nghĩa. Không biết đã tự mình đánh mất chính mình tự bao giờ.
Có lần chán quá, tôi đã viết những dòng vô cùng tiêu cực vào một cuốn nhật ký, (đáng lí là để tôi ghi lại những kỷ niệm về các chuyến đi của mình), để rồi một hôm khi đọc lại những dòng ấy, tôi phải giật thót mình vì không ngờ một người như tôi lại có thể bi quan đến mức phải tuyệt vọng như thế...
Để rồi nhiều đêm, tôi vắt tay lên trán và suy nghĩ về chính bản thân mình.
"Mình đã sống một cuộc đời đúng nghĩa chưa"?
Câu hỏi này dằn vặt tôi rất nhiều lần. Và tôi khóc! Tôi nhận ra cái bản ngã vô cùng yếu đuối tận sâu trong tầm hồn tôi. Một kẻ khát khao tự do lại không dám đi tìm tự do, khát khao hạnh phúc lại không dám kiếm tìm và đón nhận hạnh phúc. Kẻ luôn mong phép màu đến với mình nhưng lại chẳng tin trên thế giới này tồn tại thứ gọi là "Phép Màu".
Liệu đây là cuộc đời tôi muốn, sống đớn hèn và không dám mưu cầu hạnh phúc cho bản thân?
Và rồi, tôi nhận ra. Mình phải thay đổi!
Lần đầu, sau những chuỗi ngày sống mòn, hơn bao giờ hết, một thứ khát vọng gì đó đang sôi trào trong huyết mạch của tôi. Tôi vạch ra cho mình một dự định để thách thức bản thân và trên con đường tìm kiếm lại một tôi của ngày xưa đã chết. Rất có thể, một hành trình đến những vùng đất sẽ giúp tâm hồn tôi hồi sinh. Tôi đang nung nấu ý định về một chuyến đi phượt bằng xe máy, chỉ riêng mình tôi, đến những tỉnh thành khác. Nơi đây sẽ là nơi mà tôi được trải nghiệm và khám phá bản thân mình hơn. Đi đến đâu, tôi sẽ thăm những người bạn mà lâu tôi chưa gặp. Có thể sẽ ở Homestay, hoặc cũng có thể tá túc nhà một người anh em, bạn bè, đồng nghiệp cũ của tôi chẳng hạn. Sẽ được ăn, được uống và được hít thở bầu không khí trong lành nơi ấy.
Có lẽ, điều ấy sẽ khiến tâm hồn này sống lại. Và rồi, sau những trải nghiệm ấy, tôi có thể nhìn thấy những điều mới mẻ và thú vị khác. Tôi sẽ chụp lại những bức ảnh về khoảnh khắc tôi bắt gặp trên hành trình của mình và viết tất cả mọi thứ vào một cuốn sổ tay cũ mang theo bên mình. Xem đó như một phần kỷ niệm của mình. Rất có thể sau này, tôi có thể viết một cuốn sách về cuộc đời, về những trải nghiệm kỳ thú này thì sao!
Các bạn có tin, một người như tôi sẽ làm được những điều mà mình đang ấp ủ không?
" Chỉ cần bạn khao khát muốn làm điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp sức để biến nó thành hiện thực giúp bạn". Tôi và cả các bạn nữa, hãy cứ luôn tin vào chính mình và đừng bao giờ ngừng khao khát về những điều tốt đẹp!

In the dark, we shine?Liệu trong đêm đen tối mịt kia, ta có thể tỏa sáng chăng?Có những lúc ta thấy mình thật mạnh mẽ và...
18/08/2020

In the dark, we shine?
Liệu trong đêm đen tối mịt kia, ta có thể tỏa sáng chăng?
Có những lúc ta thấy mình thật mạnh mẽ và phi thường. Nhưng cái bản ngã tận sâu bên trong ta là một kẻ vô cùng yếu đuối.
Có lúc ta lầm tưởng mình là một kẻ dũng cảm và gan dạ. Nhưng tận cùng trong ta lại là kẻ nhát gan và sợ hãi.
Ta sợ hãi với cái thế giới đầy sự dối trá và đau khổ này. Ta không còn niềm tin mãnh liệt cho cái gọi là "ánh hào quang chiếu rọi".
Tắt ngấm, mịt mù...ngọn lửa trong ta đã lụi tàn, còn đâu!
Trái tim ta không còn mãnh liệt. Cảm xúc dường như đã vơi đi, có lẽ một ít.
Còn tâm hồn và những khát khao có kẽ đã lụi tàn từ lâu.
Không có đau đớn nào bằng việc tâm hồn và cảm xúc đã chết. Và không có nỗi thống khổ nào hơn khi sự tự do bị kìm hãm trong chính tư tưởng...!

Đôi khi những lựa chọn sai lầm mới đưa chúng ta đến nơi cần đến...
26/05/2020

Đôi khi những lựa chọn sai lầm mới đưa chúng ta đến nơi cần đến...

... Ta khát khao    Ta khờ dại    Ta đùa giỡn với mây ngàn    Ta tung hoành nơi mặt đất    Ta thu mình dưới khu rừng vắn...
10/02/2020

... Ta khát khao
Ta khờ dại
Ta đùa giỡn với mây ngàn
Ta tung hoành nơi mặt đất
Ta thu mình dưới khu rừng vắng
Ta rì rào cùng những con sóng biếc
Ta băng qua đại dương xanh thẳm
Ta lân la trò chuyện cùng chị gió
Ta thủ thỉ những khát vọng tự do
Để rồi,
Ta đắm chìm vào kiếp đời quên lãng
Chỉ riêng ta với cuộc đời!

Những cái chớm Thu phải chăng đã bắt đầu từ lâu? Tôi không biết, đúng hơn là chẳng để ý.Những ngọn gió heo may, những ba...
26/09/2019

Những cái chớm Thu phải chăng đã bắt đầu từ lâu?
Tôi không biết, đúng hơn là chẳng để ý.
Những ngọn gió heo may, những ban sáng lành lạnh bởi những giọt sương mai còn đọng nơi kẽ lá. Những cơn mưa lất khất nhẹ đến, rồi nhẹ đi...
Cành hồng vẫn còn e ấp nụ, gió nhẹ lướt, thế là cành lá khẽ rung động một tí, chỉ một tí thôi.
Kìa chú chim nhỏ, sao còn chưa tỉnh ngủ? Trời đã sáng lâu lắm rồi mà. Đừng lười nữa, dậy hót ríu rít chào đón một sáng tinh mơ kia kìa.
Trời se lạnh, tôi thả mình bước ngang qua con
phố. Phố thị đông, người đông đông, tôi như trẻ lạc, mãi lông bông mà chưa chịu về nhà...
Phảng phất đâu đây chút se lạnh, chút man mác buồn. Dường như đã cuối Thu thật rồi! Tôi thoáng chút bồi hồi, thoáng thở dài vì lòng này vốn nặng trĩu...

Phố vẫn lấm tấm mưa. Đôi lúc nó tạnh một chút. Rồi lại tầm tã. Đoán chừng sau, mưa tạnh hẳn. Cánh buồm im lặng đỏ. Hoàng...
18/01/2019

Phố vẫn lấm tấm mưa. Đôi lúc nó tạnh một chút. Rồi lại tầm tã. Đoán chừng sau, mưa tạnh hẳn. Cánh buồm im lặng đỏ. Hoàng hôn buông, nhuốm một màu buồn, buồn đến nao lòng...

Những vùng đất xa xôi kể hoài chả hết chuyệnNhững phong tục, những xích mích nho nhỏNhững may mắn và không may be béTôi,...
07/12/2018

Những vùng đất xa xôi kể hoài chả hết chuyện
Những phong tục, những xích mích nho nhỏ
Những may mắn và không may be bé
Tôi, cứ thế...
Băng qua những dặm trường
Phải chống chọi với vô vàn cam go và những hiểm nguy đang rập rình
Là cái nắng đến bỏng rát trên vùng sa mạc hoang vu..hay cánh đồng cỏ úa màu, khô cằn xơ xác..Và tôi,
vẫn cứ thích nghe những câu chuyện dang dở, không đầu, không đuôi..Và tôi,
vẫn cứ thích kiếm tìm những điều mới lạ ở những vùng trời xa xăm
Cả một bầu trời khao khát cháy bỏng ở đấy!
Và cả một bầu trời tự do đang ở đấy!

Hai lần đến với Gia Lai nhưng vẫn vẹn nguyên một cảm xúc. Em đẹp lắm Pleiku ơi! Không phải khuếch trương sự thật, nhưng ...
18/11/2018

Hai lần đến với Gia Lai nhưng vẫn vẹn nguyên một cảm xúc. Em đẹp lắm Pleiku ơi! Không phải khuếch trương sự thật, nhưng nơi đây đẹp thật. Nhắc đến Pleiku người ta nghĩ ngay đến sự thống trị của HAGL Group, hay có chăng là những ngôi nhà cao tầng, phố xá sầm uất, thể hiện đẳng cấp của một thành phố đang vươn mình sánh đôi cùng bè bạn trên đất nước hình chữ S. Tôi quả thật là một kẻ may mắn khi có cơ hội được ghé thăm nơi này. Đúng vậy, Pleiku ngày nay khác lắm, hoa lệ lắm, chả kém gì các thành phố khác đâu. Nơi này thay đổi nhiều, cố nhiên cũng chỉ vì muốn tạo cho mình một bộ mặt mới, một tấm áo mới. Trong thời buổi này, điều ấy có gì là sai đâu cơ chứ? Có một ai lại chẳng muốn mình đổi thay, phát triển, đi lên từng ngày? Pleiku cũng vậy thôi! Thế nhưng, tránh xa vẻ hào nhoáng, nhộn nhịp ấy. Nơi này vẫn đẹp theo một cách riêng, một vẻ đẹp dịu gợn, trầm lắng, đôi khi lại rất khó nắm bắt và hình dung. Đôi lúc lại khá trừu tượng và khó hiểu. Có chăng, chỉ những ai thực sự tinh tế, thực sự hòa quyện tâm hồn của chính mình mới may thay nắm bắt được vẻ đẹp tĩnh lặng và hoang sơ của nơi này. Tôi đâu đủ tinh tế, vả thay tôi cũng chẳng có một tâm hồn nhạy cảm, nhưng ít ra tôi muốn tâm hồn mình và nơi này hòa quyện là một, để cảm nhận vẻ đẹp tiềm tàng mà chưa được ai khai phá. Điều đẹp đẽ nhất đôi khi lại xuất phát từ những gì dung dị và hoang sơ nhất...

[VỊ BIỂN]Tôi đến nơi đây vào một hôm trời đẹp, ánh nắng chan hòa cùng bầu trời xanh ngắt, lơ thơ đâu đó những ngọn mây đ...
27/09/2018

[VỊ BIỂN]
Tôi đến nơi đây vào một hôm trời đẹp, ánh nắng chan hòa cùng bầu trời xanh ngắt, lơ thơ đâu đó những ngọn mây đang thả mình hững hờ trôi nhẹ, bồng bềnh trên nền trời cao vút. Dường như thoang thoảng trong tiếng gió, tôi nghe thấy được tiếng những đám mây đang chuyện trò. Chúng nói về điều gì ấy nhỉ? Phải chăng tôi chưa đủ tinh tế để lắng nghe chúng nói gì? Biết là thế nhưng có vẻ điều mà những đám mây kia đang thủ thỉ có vẻ khá thú vị đấy! Tôi đoán vậy! Khá thú vị đấy chứ?Chưa hết, trong cái không gian đầy nắng, gió và tiếng sóng vỗ rì rào này, cái vị chan chát oi nồng của biển cả trộn lẫn vào không khí buổi ban sáng khiến cho mọi thứ nơi đây trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Biển mỗi nơi vốn dĩ đẹp theo một cách riêng, thế nhưng tôi chưa bao giờ thấy nơi đâu khác lạ như cái nơi này. Khác lạ vì sao? Vì tôi cho là khác lạ chăng? Không phải thế đâu, tôi chả bao giờ nhìn điều gì đó theo bản năng hay ý kiến chủ quan của bản thân mình, bởi, đơn giản thôi, bạn hãy thử là tôi một lần, hãy thử đến đây, thử nếm trải hương vị nơi đây, cái mà tôi hào sảng đặt cho cái tên không mấy hoa lệ, mỹ miều, nhưng lại ẩn chứa toàn bộ nét đẹp vốn dĩ nó thuộc về-"vị biển". Đúng! Không sai tí nào, ai chả biết biển có vị mặn. Nhưng ngụ ý tôi đặt vào cái tên này chả phải vì vị mặn nồng, chát đắng của nó, mà vì cái chất, cái hương vị nơi đây mang đến khiến cho con người ta phải thảng thốt, rồi trầm ngâm như thể tìm thấy được chính mình. Đôi lúc nó khiến con người ta phải suy tư, phải thán phục vì vẻ đẹp, vẻ thanh bình mà có đi vạn dặm cũng khó lòng mà tìm được. Khi lòng người dậy sóng, có đi cùng trời cuối đất cũng chẳng thể tìm được chốn nương thân. Khi lòng người an yên, bão tố ngoài kia cũng hóa dịu dàng, phải thế không? Tôi không nói nhiều về vẻ đẹp nơi đây, cái tôi hi vọng vẫn là sự trải nghiệm thực thụ từ chính tâm hồn của mỗi người. Khi con người và thiên nhiên hòa vào là một, khi ấy bạn sẽ thấy...thật ra, mọi điều kì diệu, điều đặc biệt của tạo hóa này đều xuất phát từ lòng người cả. Đi thôi, trải nghiệm thôi, một cuộc sống thực thụ luôn hiện diện trên những chặng đường dài. Đi đi, đừng ngại. Đi, đôi khi là để tìm ra chính mình...

Address

Ho Chi Minh City

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when VIET SOUL Travel Blog posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share