11/09/2024
Việt Nam, không bây giờ thì bao giờ?
Bài viết này mình viết sẽ không liên quan tới visa như các bạn thường thấy nhưng nó viết cho điểm chung của tất cả chúng ta ở đây, đó là "Việt Nam".
Là người từng đi rất nhiều nơi cả ở trong và ngoài nước, mình may mắn được tiếp xúc với mọi tầng lớp trong xã hội. Dù ở bất kỳ đâu, miền núi, miền biển, đồng bằng hay các cô chú Việt kiều đã cả chục năm chưa một lần về lại quê hương, tất cả đều có câu chuyện, có nỗi khổ của riêng họ nhưng mình chắc chắn một điều trong tâm trí đó, dòng máu đó, hơi thở đó 2 chữ "Việt Nam" chưa bao giờ bị lãng quên.
Với cộng đồng những người trẻ đang học tập, sinh sống ở nước ngoài nói chung hay cộng đồng các bạn quan tâm tới visa 462 nói riêng. Dù các bạn chỉ đang tìm hiểu hay đã có visa rồi thì mọi quyết định ra đi đều rất khó khăn, ra đi không phải là ghét bỏ quê hương mà ra đi là để tìm một con đường tốt hơn. Nhiều bạn đã phải bỏ lại phía sau chính một phần bản thân mình, gia đình, bạn bè, những dự định dở dang để rồi mỗi cá nhân chúng ta sống tốt hơn, có thu nhập tốt hơn thì những người thân xung quanh ta cũng sẽ khá hơn, Việt Nam ta sẽ vững mạnh hơn.
Với nhiều người thì cộng đồng của chúng ta ở nước ngoài chưa thực sự lớn mạnh, do nhiều lý do cả chủ quan lẫn khách quan và đánh giá của mỗi cá nhân. Nhưng tinh thần dân tộc trong mỗi con người thì vẫn luôn ở đó, cao ngút chứ không thua kém bất kỳ quốc gia nào.
Giờ đây miền Bắc của chúng ta đang trải qua một trong những đợt thiên tai tồi tệ nhất trong lịch sử, những cụ già, em nhỏ, anh em chiến sĩ, đồng bào ta tuy chưa một lần được gặp nhưng họ có chung dòng máu Việt Nam, và họ đang phải vật lộn giữa muôn vàn khó khăn, thậm chí mạo hiểm cả tính mạng để chống chọi với bão lũ.
Mình quan niệm rằng không cứ phải lao vào lũ mới là giúp mọi người, việc đó hãy để cho các cơ quan chức năng chỉ đạo, cho các nhóm đội cứu hộ có kinh nghiệm và khả năng họ làm, mình có khả năng giúp được trực tiếp thì nhiệt tình tham gia còn nếu không tham gia được thì 100 triệu người Việt Nam chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình cũng đã là giúp đỡ rồi.
Là thế hệ đầu tiên của chương trình visa 462 Úc, tham gia trương trình working holiday của New Zealand, cũng như đã đồng hành cùng các bạn, cùng chương trình trong nhiều năm vừa qua, mình xin phép được đại diện "cộng đồng visa 462" ủng hộ bà con vùng lũ. Số tiền này, cá nhân mình chẳng thấm tháp vào đâu so với những thiệt hại, đau thương mà đồng bào phải gánh chịu. Nhưng mỗi người một ít, một ít, dù là tiền bạc hay sự sẻ chia thì với hàng ngàn, hàng triệu con người Việt Nam sẽ giúp những khó khăn kia được sẻ chia phần nào.
Mình không ở đây để kêu gọi mọi người phải ủng hộ bằng tiền, nhưng hãy làm nếu có thể. Nếu không thể thì ít nhất chúng ta cùng lan tỏa thông điệp này và cùng hướng về miền Bắc các bạn nhé!
Việt Nam, không bây giờ thì bao giờ?