29/09/2023
CHÍN NĂM!
Ngày 29/09/2014, nó đến với thế giới này, không có mặt một người thân nào chào đón nó, trừ mặt thằng Cha nó. Vậy mà thằng Cha nó lại còn hắt hủi từ chối nhận nó nữa chứ, bác sĩ đưa ra giao, giao đi giao lại, giao tới giao lui, nói mãi mà nhất định thằng Cha nó vẫn không nhận. Cứ một mực phán: NÓ KHÔNG PHẢI CON TÔI.
Đêm ngày 29/09/2014 mẹ nó đau bụng và vỡ ối luôn. Nhà nó lúc đấy đang ở trong hang đá, thung sâu ở Ninh Bình. Mẹ nó giục Cha nó chuẩn bị lên đường vào bệnh viện. Mẹ gọi chú lái xe vào tới nơi cũng mất gần cả tiếng. Xe là phải xe jeep, loại xe dùng ở các chiến trường chiến đấu á, gầm cao mới vô được gần nhà, gần thôi nhé, chứ cũng không tới ngõ đâu. Mẹ nó phăng phăng xách túi đi bộ ra xe trèo lên. Chắc chả có ai đi đẻ mà đi như vậy nữa. Từ nhà nó ra đến đường chính cũng phải 4km, thôi rồi là ổ bò ổ trâu. Đi trên con đường này kiểu như cứ lên núi cao rồi lại xuống vực sâu, bồng bềnh lơ lửng. Tí cái, chú lái xe lại hỏi: em okay không? Em okay mà, không okay em sẽ bảo Anh. Chú lái xe mà lại run hơn mẹ nó là sao. Mẹ nó đi đẻ có phải chú đâu.
Tới bệnh viện, cái bệnh viện họ xây từ thời nảo thời nào không biết. Mẹ nó tự phải đi làm các thủ tục nhập viện. Người ta cứ hỏi: đi đẻ sao lại đi một mình? chửa hoang à? thằng chồng đâu? Dạ, thằng chồng em đây mà nó không biết "NÓI" ạ. Đi qua 3 - 4 chỗ làm thủ tục rồi cũng xong. Mẹ không thấy đau gì mấy, chắc nó biết mẹ còn đang bận đi làm giấy tờ chưa xong, nên từ từ hãy chui ra, không đi đâu mà vội. Đời là bể khổ, ra đời sớm thì khổ sớm, chứ gì đâu mà cần ra vội.
Mẹ nó cũng chưa bao giờ đưa ai đi sinh nên chả biết thế nào. Mấy cái thứ thông tin đọc trên mạng sao chả giống thực tế tí gì. Xong xuôi thủ tục, họ ra lệnh mẹ nó vào một cái phòng cực rộng, họ yêu cầu để toàn bộ mọi thứ ở bên ngoài, không cho bất cứ ai người nhà vào trong.
Ui, thằng cha nó bắt đầu thấy sợ: vợ tôi vào trong đấy một mình rồi sao tôi biết cái gì diễn ra tiếp theo...? Nói gì kệ mày, mày nói cái thứ gì bọn tao không hiểu. Nói cũng không biết nói nữa. Đi ra đi... Nước mắt thằng cha nó bắt đầu rơi. Kỳ cục không, hết chú tài xế giờ lại đến thằng Cha nó to như con voi mà lại sợ hãi. Ừ, to con không có nghĩa là to gan.
Mẹ nó thì chả thấy lo lắng cái gì cả. Trước đây, bà ngoại nó kể là: cả làng, người nào cũng đẻ gần chục đứa có bác sĩ bác siếc gì đâu. Nhiều người đẻ rơi ra đường ra ruộng ấy chứ. Dì của mẹ nó cũng đẻ ra đường, em con Dì mẹ nó cũng đẻ ra đường. Rồi mẹ nó cũng từng chứng kiến khi còn nhỏ trên đường đi học về. Có người đẻ ngay dốc cầu làng, mấy cô mấy dì vây quanh che che chắn chắn giúp đỡ bé. Bọn trẻ con cũng tò mò muốn xem, mà mấy cô ấy bảo đứa nào mà xem bà đẻ là học dốt lắm. Thế là chả có đứa nào dám ngó nữa, trẻ con thời đấy thật thà, ngố nghê, dễ tin, dễ bảo lắm. Còn ở đây có đầy bác sĩ ra, lo cái gì.
À, mẹ nó cũng chỉ bình tĩnh được đến trước khi bước qua cái cánh cửa của cái phòng đẻ đấy thì bắt đầu thấy choáng. Có đến 10 cái bàn đẻ có các mẹ đang nằm và còn bao nhiêu là mẹ bầu đứng đứng ngồi ngồi: người kêu, người rên, bác sĩ thì la mắng... Họ chửi là: kêu cái gì mà kêu, đẻ thì phải đau rồi, không biết trước hay sao mà còn kêu với rên. Có biết tôi đã làm việc từ mấy giờ tới giờ không? Mệt sắp chết được, đẻ gì mà đẻ lắm thế không biết. May mà mẹ nó chưa đau lắm nên chưa kêu rên gì cả. Mà mặc kệ đi, nghe chửi có chết được đâu. Còn việc gì nghiêm trọng mà xảy ra thì đó là nghiệp của mình rồi. Cứ tin vậy đi cho an cái lòng.
Rồi bác sĩ cũng kêu đến tên mẹ nó khám. Khám xong bác sĩ nói rất to: còn lâu mới đẻ, đi về đi. Sao kỳ vậy ta, mạng bảo vỡ ối là sắp đẻ rồi mà. Sao lại đuổi mình về.
Thôi, bác sĩ đuổi về thì về chứ biết sao. Mà giờ về thì không về hang núi nữa, mà về nhà người quen ở trung tâm thôi. Mẹ vẫn không thấy đau như người ta thường ví: đau như đau đẻ. Vẫn đi phăng phăng tự trèo lên cái xe thời chiến đấy cái vèo. Về nhà, lục lại trí nhớ mới gọi lại cho một bác, bữa trước bác ấy dặn: khi nào đi sinh thì báo chị vào viện sắp xếp cho. Thế là đợi đến 7 giờ sáng mới gọi Bác ấy. Bác ấy hỏi: vỡ ối từ bao giờ? Dạ, từ đêm ạ! Trời, sao không gọi điện cho chị ngay? Dạ, em không muốn làm phiền chị đêm hôm. Trời ơi, đi đẻ mà còn giữ ý giữ tứ nữa. Vào viện ngay đi, chị vào liền.
Vậy là 10 phút sau ba mẹ lại có mặt ở viện, bác ấy cũng đến nơi. Không biết bác ấy vào làm việc với bác sĩ thế nào, mà ra báo 30 phút nữa mổ. Ối trời ơi, sao nhanh lẹ vậy trời. Mẹ vẫn không đau mấy, không biết Trời Phật thương hay là tại mẹ nó luôn một mình nên nghị lực hơn người.
Đúng 30 phút sau, cô y tá ra gọi mẹ nó vào phòng mổ. Cô ơi, mổ mất bao lâu ạ? Mất khoảng 2 tiếng chị. Mẹ quay ra báo với thằng cha nó: đợi mẹ con tôi ở đây 2 tiếng nha, rồi chạy vội vào thay quần áo trèo lên bàn mổ. Mẹ nó vẫn cảm thấy mọi thứ nhẹ tênh.
- 15 phút sau: cô y tá bế 1 đứa trẻ ra dúi cho thằng Cha nó, bế đi, con ông đấy.
- Không, vợ tôi vừa vào, dặn 2 tiếng mới ra cơ. Đứa bé này không phải con tôi đâu.
- Cô y tá nói một chàng, thằng Cha nó vẫn từ chối không nhận đứa bé, cô đành bế nó vào.
- Một cô y tá khác lại bế đứa trẻ đấy ra, dúi cho thằng Cha nó, con ông đấy, bế nó đi, tôi còn bao việc.
- Thằng Cha nó vẫn không nhận, con tôi 2 tiếng nữa mới ra. Cô y tá ra sức nói bằng mồm miệng chân tay. Nhưng thằng Cha nó rất cứng đầu, vẫn cương quyết từ chối nhận đứa bé. Thật là phũ phàng, thật là tội nghiệp đứa bé, không có ai đón nhận huhu.
- Tức quá thằng Cha nó gọi điện cho một người biết tiếng Anh, hey sao bác sĩ điên quá, lại cứ dúi cho tao 1 đứa bé không phải con tao. Thêu vừa mới vào phòng mổ và dặn 2 tiếng nữa mới xong, giờ Thêu còn trong đấy mà lại mang 1 đứa bé ra bắt tao nhận. Mày nói với bác sĩ ĐỨA BÉ NÀY KHÔNG PHẢI CON TAO hộ tao cái.
- À chị ơi, mẹ với mất 2 tiếng vì còn phải hậu phẫu, còn em bé thì chỉ mất 15 phút là lấy ra được rồi, giờ người nhà phải bế chăm sóc em bé.
- Ui vậy hả, sao mấy người không nói cho tôi biết sớm.
- Nói mãi, không những chỉ nói bằng miệng mà nói cả bằng chân bằng tay mà ông có chịu nhận nó đâu. Giờ lại bảo sao không nói sớm.
- Mặc kệ mấy bà y tá cằn nhằn, thằng Cha nó chả thèm quan tâm, ôm lấy đứa bé mà trong lòng sung sướng. Sao cũng cái đứa bé lúc nãy mà giờ nhìn nó giống mình y chang, đẹp như thiên thần vậy trời, đúng là con mình rồi không trật đi đâu được,
Việc đầu tiên là phải chụp ảnh tự sướng khoe với mọi người thân và cả thế giới không quen biết trên Facebook đã. Nó thì cóc thèm quan tâm đến cảm xúc đang dâng trào của thằng Cha nó. Thôi đi ông ơi, đừng ngồi nhìn tôi nữa, vừa mấy phút trước ông còn bảo tôi không phải con ông cơ mà. Nãy giờ, tôi ngoan ngoãn vui vẻ đợi ông seo phi seo phiếc rồi, giờ thì đi lo sữa sãi cho tôi đi, tôi đói rồi, không cho tôi ăn là tôi khóc à.
Lúc nãy, vợ vào phòng mổ, giao cho giữ túi đồ mà sợ mất hết cả hồn vía nên không còn nhớ để ở đâu nữa. Đến lúc cái đứa bé nó khóc, không biết làm gì, cũng chả hiểu nó muốn cái gì, cứ ngồi ôm nó nhìn với đôi mắt đắm đuối, vậy là nó ngoác mồm khóc um cả phòng. Mấy bà nội ngoại đi chăm cháu cùng phòng thấy tội nghiệp, người cho tã, người cho sữa, giúp cho ăn. Mấy bà mắng, cái thằng Tây này chả biết làm cái gì. Ừ, chửi vậy là đúng rồi, đã làm Cha bao giờ đâu mà biết. Con ra đời thì mới học làm Cha chứ.
Như thế đấy, ấy vậy mà giờ nó không hề nhớ cái giây phút phũ phàng bị thằng cha nó hắt hủi, 9 năm qua nó cứ suốt ngày quấn quýt bên thằng Cha nó mà không biết tới ai là người đẻ ra nó luôn. Nó cứ bảo: người đẻ ra nó dữ lắm, tối ngày quát mắng nó. Mọi người có thấy tức thay cho mẹ nó không chớ?