01/09/2020
Những ngày nước Nhật khó khăn bao trùm khắp mọi nơi vì Covid. Nhân loại đứng trước một tình huống không ai ngờ tới, lường trước. Lần đầu tiên một cô gái 22 tuổi mang chìa khoá nhà lên quán làm thêm bảo với cô bạn thân làm cùng:
“Bà ơi tôi để chìa khoá ở đây nhé, một ngày không thấy bạn đi làm mà không liên lạc được thì đỡ phải phá khoá cửa, tôi không có tiền thay cửa đâu.”
Hai đứa cười giòn tan trêu nhau: “Mấy đứa lo xa như bà thường sống dai lắm”.
Và sau đó quán phải đóng cửa gần 1 tuần vì lệnh khẩn cấp. Nơi đây có một chú lớn tuổi được bộ Phúc lợi xã hội gửi đến để tạo công ăn việc làm. Chú nhận thức chậm nên ai chỉ gì làm nấy, công việc chính chỉ là rửa bát từ đầu buổi đến cuối buổi rồi về. Hôm nào vắng khách phải cho người nọ người kia về sớm nhưng vì thương chú thời gian làm ít nên thường kiếm việc lau cái nọ rửa cái kia cho chú làm. Ngoài việc rửa bát mà giao cho chú việc gì phức tạp hơn một chút chú sẽ đáp lại bằng một giọng phấn khởi RYOKAI sau đó khen chú làm giỏi quá chắc chắn cả buổi ngày hôm ấy người đàn ông trung niên sẽ luôn cười tươi hạnh phúc.
Thế rồi sau khi quán mở lại buổi đầu tiên không thấy chú đi làm. Gọi điện cũng không thể liên lạc được đành phải gọi điện cho con gái chú. Con gái chú cũng chẳng biết và nói rằng để thử đến tìm xem.
Và rồi từ đó không còn ai đứng mãi ở cửa đợi đến khi mình quay ra để cúi cảm ơn biết bao nhiêu lần chỉ vì những chiếc bánh nhỏ, quả quýt, hay chai nước phải dặn chú bao mấy lần là nhớ cầm về nhé chú nữa.
Cho đến bây giờ mỗi khi nghĩ về chuyện chú bị ngã ở cửa nhà 1 ngày, 2 ngày, hay 1 tuần trong thời gian quán đóng cửa không ai hay biết, trái tim này vẫn đau nhói và nước mắt lại cứ trào ra.
Phải chăng chúng mình nên rủ chú ấy cũng mang chìa khoá nhà đến quán để, phải chăng đã hỏi thăm chú ấy quán nghỉ ở nhà có buồn không? Phải chăng quán không đóng cửa, phải chăng đã gọi người liên lạc khẩn cấp của chú ngay khi không thấy chú đến làm.
Lúc nào nước mắt cũng chỉ trực rơi khi nhìn thấy tấm biển trong góc bếp dịch đại ý tiếng Việt là: “Bác ơi hãy nhớ lật ra kiểm tra kĩ từng chiếc đĩa một nhé”. Và sau đó là cả một thời gian ám ảnh về một thế giới lạnh lùng, cô độc và suy nghĩ thật nhiều về tương lai của mình ở lại hay trở về.
Nước Nhật mỗi ngày có biết bao cái chết cô độc như vậy!
Ngày hôm nay gặp cô bạn mắt sưng húp vì khóc mấy ngày liền bảo đang trên đường đến tang lễ của cô bạn cùng lớp ra đi khi mới 20 tuổi. Cũng lại là một chuyến đi một mình trong cô đơn, đến khi bạn bè phát hiện ra thì đã quá muộn. Cô gái nhỏ hơn cả tuổi mình đã vĩnh viễn bỏ lại đằng sau biết bao ước mơ khát vọng, để lại sự đau đớn không bao giờ có thể nguôi ngoai cho bạn bè và gia đình.
Chúng mình cười nhạt với nhau: "Ngày xưa các chị thanh niên xung phong anh hùng cũng đã ra đi khi ở độ tuổi đẹp như vậy nhỉ"
Nếu không có Covid những năm gần đây mỗi tối ở sân bay Nội Bài và Tân Sơn Nhất là một cảnh tượng hỗn loạn chen chúc. Có biết bao nhiêu những người trẻ đang độ tuổi sung sức nhất, đành rời quê hương tỏa đi khắp Đông Á, Đông Âu với khát vọng một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cho dù sống ở nơi nào, quyết định dành quãng thời gian Thanh Xuân hữu hạn của mình ở đất nước nào đều đã là duyên số.
Nếu được lựa chọn lại chúng ta có lựa chọn nơi này không?
Nếu biết sẽ cực khổ như vậy liệu có dũng cảm từ bỏ nơi bình yên quê nhà để đến một nơi xa lạ hoàn toàn không?
Nếu biết sẽ cô đơn như vậy liệu có còn bước qua cánh cửa cách ly sân bay bỏ lại cha mẹ đang chán chứa nước mắt ngoài kia không?
Chắc chắn là có!
Bởi nếu không đi ra làm sao thấm thía từng lời dạy của cha.
Trân trọng biết bao nhiêu những bữa cơm đạm bạc của mẹ.
Làm sao biết được mình có thể trưởng thành được nhường nào?
Mạnh mẽ đến bao nhiêu?
Nơi này đã cho ta những gì!
Hôm nay là cô bé kia nhưng ngày mai, ngày kia, một ngày nào đó có thể là chính chúng ta.
Chúng ta suy cho cùng cũng chỉ là những hạt cát vô cùng bé nhỏ giữa vũ trụ này.
Cũng chỉ là thoáng qua giữa nhân gian hữu hạn vô thường.
Vậy nên chúng ta hãy cùng giữ sức khoẻ, chăm sóc bản thân và trân trọng nhiều hơn những người ta thương yêu, những gì ta đang có.
Nơi đây ta trót gặp nhân duyên gửi gắm tuổi trẻ lại, biết bao nhiêu lần ta nghĩ rằng không ổn phải sớm rời đi thôi nhưng sự thật chỉ vừa xa lại đã nhớ.
Vì khi ta đã trót gắn bó và để lại mồ hôi, nước mắt, nỗ lực và một phần cuộc đời mình ở nơi này đó sẽ trở thành một phần của chúng ta mãi mãi không thể thay đổi không thể chối bỏ. Lúc nào cũng nói là ghét nhưng thực ra là rất thương. Thương cả những thứ méo mó, những lạnh lùng, những mệt nhọc, những khổ đau, và đắng cay.
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn.
Cầu chúc cho chúng ta luôn được bình an.
Cầu chúc cho tuổi trẻ của chúng ta là xứng đáng!
Osaka 2020/09/1