28/12/2014
(Sưu tầm)
Thời gian sau đó, ngõ Lục Trúc thường xuyên đón bước chân người khách lạ. Lâu ngày, lạ mấy cũng thành quen. Họ nói với nhau tất cả những gì có thể. Cảnh tượng kể ra cũng có phần buồn cười. Gã nam tử dày dạn phong sương, bình thường mồm năm miệng mười, từng chọc cho đám đệ tử Thanh Thành người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ tức lộn ruột lên chỉ bằng vài ba câu lắt léo, giờ lại lột xác biến thành một kẻ hậu bối ngoan ngoãn hiền lành. Một tiếng Bà bà, hai tiếng cũng Bà bà, thái độ vô cùng cung kính, lời nói vô cùng lễ độ, cười vui như trẻ nhỏ khi được khen, láu lỉnh trêu chọc vài câu những khi có thể, song ánh mắt lại buồn rười rượi khi nhắc đến tiểu sư muội và sự rằng "muội ấy đã không còn thích vãn bối nữa rồi", rồi khi nói về mối hàm oan lâu nay bản thân phải gánh chịu, tay lại cuộn thành đấm, thái dương nổi gân xanh, quyết liệt thề rằng phải giết chết kẻ ấy để trả thù cho sư đệ, biện bạch cho bản thân.
Sau mành trúc, vị Bà Bà ngồi bên cây đàn thất huyền, lúc thì hỏi han, khi thì dạy dỗ, lúc lại cùng hắn chiêm nghiệm sự đời ấm lạnh của thế gian. Nhưng sau lớp lụa mỏng, những sắc thái tình cảm từ giản đơn đến phức tạp chảy tràn qua gương mặt thiếu nữ. Khóe mắt trắc ẩn, đôi mày khẽ chau, bờ môi cắn nhẹ. Nàng nghe một gã nam tử nói về tình yêu của gã dành cho một cô gái khác. Nghe mãi, nghe mãi, cảm thấy như thể mối tình tuyệt vọng và buồn đau kia đã biến thành của nàng từ lúc nào không hay. Nhạc Linh San, cô mười sáu tuổi và có một người yêu cô đến thế? Còn Nhậm Doanh Doanh nàng, đã mười tám và tại sao lại không?