25/12/2022
Việt Nam ta từ thuở hồng hoang, đã có ông Chử Đồng Tử, nghèo đến mức cái quần xì còn chẳng có chứ đừng nói cái nịt, nhờ show hàng ở bãi sông mà lấy được công chúa, startup thành công. Cuối cùng đắc đạo thành tiên, đứng vào hàng Tứ thánh bất tử. Ấy là bậc chạn thánh, khai tổ chạn đạo nước ta. Dân gian kính ngưỡng suy tôn là Chử Đạo tổ.
Có Lê Hoàn húp lại vợ sếp, Trần Cảnh lấy sếp làm vợ, Hồ Quý Ly lấy con gái sếp mà lên ngôi cửu ngũ, quay mặt về phương Nam xưng cô xưng quả, ấy là các bậc chạn đế.
Trịnh Kiểm là con rể Nguyễn Kim, dẫu không đủ phúc phận để xưng đế cũng đủ xưng vương, mở phủ cai trị, chia đôi sơn hà, ấy là bậc chạn vương.
Phạm Ngũ Lão có tài ngồi đan sọt thì quên hết sự đời, giáo đâm chảy máu đùi không chớp mắt, xá chi mấy lời chì chiết của vợ. Hưng Đạo Vương nhìn phát biết nhân tài, tìm mọi cách lách luật để gả con gái cho. Họ Phạm hãm trận lập công, sống chết không màng, giặc trước mắt sao đáng sợ bằng vợ ở nhà. Danh tiếng chỉ sau bố vợ, ấy là bậc chạn tướng.
Anh gia sư may mắn Nguyễn Phi Khanh nếu không hốt được cô học trò ngây thơ con gái quan tư đồ, thì lấy đâu ra công thần Nguyễn Trãi? Sự nghiệp kháng Minh của Lê Lợi liệu có thành công? Văn hiến nước Nam liệu còn giữ được? Nguyễn Phi Khanh ấy là bậc chạn sĩ.
Đến thời nay, có anh nhạc sĩ nhờ nhà vợ mà sống chẳng âu lo, có anh ca sĩ vài tuần lại thấy bố cáo thiên hạ nịnh vợ vài câu mà sống chẳng suy nghĩ, giới chạn đạo ai nhắc đến cũng gật đầu tán thưởng.
Hỡi ôi, nước Nam ta mấy ngàn năm văn hiến, thì chạn đạo cũng mấy ngàn năm uyên nguyên, công tích lẫy lừng, nhân tài đầy rẫy. Hậu nhân không biết kế thừa truyền thống cha ông, phát dương quang đại, lại dám mở miệng chê bai. Chẳng phải ngu muội lắm ru?