Trăng Sáng Nhớ Anh _Dá Hai Hai rung nin nỉ
Nguyên bản thơ tiếng Tày - Nùng của Vương Hùng:
Bjooc phông...
rủng...quang...
Slip hả hai tốc,...
Slip hốc...hai khoen...
Nin hai nhằng hăn nả bươn pày,
nin nỉ kha lỏ quây nàn phung!...
Dú xẩư chăn hăn đây cả rại,
Dịt pây quây dịt chứ.
Roong rầu bặng tôi thu riếu kha,
thu tốc nhằng đáy xa mà pô...
Quây có cả rại, noọng mí lùm!
Rụ có nhằng nin thâng noọng bấu nỏ!
Khuồng rửa nhặp đây, mí đảy nủng!
Hai slo nhằng rủng quá lặm khau.
Hai khẳm ríp chết kin mẻ pết...
Thang xàn quẹng xich, noọng vạ ngàu!...
Nhỉ ết hai nhằng tẻo pây Chu,
Gụt gù noọng tặt thua nòn đắc.
Phăn hăn có noọng chứ điếp lai,
hai chỏi khảu pha rườn rủng xoác !...
Bjooc phông...
rủng...quang...
Bản dịch nghĩa của DeGio QuyDon:
TRĂNG SÁNG NHỚ ANH
Hoa nở…
Sáng ngời…
Mười rằm trăng náu
Mười sáu trăng treo.
Nhớ trăng còn thấy mặt đôi lần
Nhớ anh – con đường xa khó gặp.
Ở gần thấy tuyệt làm sao
Vừa thoắt đi xa liền nhớ…
Hai ta như đôi đũa thiếu mất một chiếc
Đũa mất còn có thể tìm về bù vào…
Xa anh thật rồi, em không quên!
Liệu rằng anh có còn nhớ em không nhỉ?
Tấm áo khâu xong, không được mặc!
Trăng mồng còn chiếu sáng phía sau núi.
Trăng đêm 17 ăn hết con vịt rồi…
Trên sàn quạnh vắng,
Em với bóng.
Hai mốt trăng lại còn đi Chu
Mệt mỏi, em đặt lưng xuống giường rồi ngủ thiếp đi.
Nằm mơ thấy anh, em nhớ thương anh vô cùng
Ánh trăng chiếu vào phên nhà vằng vặc.
Hoa nở…
Sáng ngời…
Bản Dịch Thơ Của nhà thơ Dân Tộc: Triệu Lam Châu
TRĂNG SÁNG NHỚ ANH
Hoa đơn nở sáng bên trời
Rằm tròn, mười sáu lẻ ngời trăng treo…
Nhớ trăng, gặp vẻ yêu kiều
Nhớ anh, cách biệt phiêu diêu ngàn trùng.
Gần nhau ấm nỗi tương phùng
Thoắt xa… niềm nhớ cháy bùng núi non.
Đũa đôi… thiếu một chiếc giòn
Tìm ngay chiếc khác… nhưng còn đôi ta?
Nhớ hoài anh ở nơi xa
Liệu anh có nhớ nẻo nhà đây không?
Chưa ai mặc, áo khâu xong
Phía sau núi sáng trăng mồng chơi vơi.
Trăng mười bảy, ăn vịt rồi… (1)
Mình en sàn vắng, lẻ loi bóng mình.
Đi