24/06/2016
[Cảm nhận Bolero] - Biên kịch Đặng Khải Hoàng
Đang đêm thức giấc… lệ rưng rưng
Nhớ buổi tương giao… nhớ quá chừng!
Mây xám mờ mờ trôi lửng lửng
Trăng gầy nhạt nhạt lặng ngưng ngưng!
Người ơi định định… kiên kiên vững
Ta hỡi nao nao… ngại ngại dừng!
Hết đứng, ngồi, đi… rồi lại đứng…
Canh khuya ảo ảo bóng người dưng.
Đọc những vần thơ con tim tôi như co thắt lại, cái cảm giác ấy cứ nghẹn ngào, một chút vấn vương, một chút da diết và có chút gì đó khó diễn tả thành lời.
Cũng giống như dòng nhạc bất hủ Bolero. Đã trải qua hơn 2 thế kỷ mà vẫn tồn tại và vẻ vang cho đến tận bây giờ. Bolero và những bài thơ dường như đang kết hợp thành một để tạo nên những cảm xúc vui buồn trong từng lời ca tiếng hát. Khi thì những câu thơ được cất lên trong mỗi bài hát. Vâng, có nghe mới có thể cảm nhận được những giai điệu của dòng nhạc Bolero là ảo nảo, du dương và là cung bậc cảm xúc đang tồn tại trong lòng mỗi con người chúng ta. Trước hết, tôi thật sự khâm phục các cô chú đã viết ra những ca khúc ngọt ngào, chấc phác và giàu tính nhân văn trong mỗi ca từ, từng câu – từng chữ đã tạo ra những ca khúc đi vào lòng người theo thời gian, theo năm tháng. Bởi lẽ, từ đó mới tạo ra mầm móng và nền tảng để lưu truyền những giai điệu du dương ấy cho đến tận ngày hôm nay.
Tôi xin mượn trọn dòng nhạc da diết, trán lệ của Bolero để viết lên câu chuyện của chính mình. Tôi yêu Bolero như yêu chính con người của mình vì dòng nhạc này từ lúc tôi còn thời thơ ấu đã vang bóng và in dấu trong tâm trí tôi. Mỗi khi buồn tôi vô tình thấy chị gái của mình mở lên những ca khúc của Bolero rồi lại khiến tôi như chết lặng bởi mỗi bài hát là một tâm sự, một câu chuyện đời khắc hoạ những bức tranh quê hương, thiên nhiên và cả tình cảm con người!
Bài hát “Xin làm người xa lạ” thật sự tôi đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần mà cũng không thấy chán, càng nghe thì càng thấy thích và tôi đã “nghiện bolero” từ khi nào cũng không biết nữa? Mỗi lần nghe bài hát này tôi lại buồn không sao nói được và có lúc trên đôi mắt của mình đã ươn ướt và mới chợt nhận ra là mình đã khóc. Và tôi không chỉ khóc một lần mà đã khóc thật nhiều lần rồi thì phải. Mỗi khi nghe bài hát này là tôi không thể ngăn được những dòng nước mắt. Sợ dĩ tôi khóc là bởi vì mối tình đầu dở dang của mình. Cho đến bây giờ tôi cũng không làm sao có thể quên nó được, ai đó đã từng nói rằng “yêu là chết trong lòng một ít”… thật vậy, tình yêu thật sự khó nói lắm nó vội đến rồi cũng vội đi. Dường như trong chuyện tình cảm tôi mãi mãi là người thua cuộc khó giữ được tình cảm của mình thật lâu dài và bền chặt. Tôi tự dặn lòng là mình phải gìn giữ và phải thật hạnh phúc. Nhưng đời không như là mơ, giấc mơ ta có thể ảo tượng ra mọi thứ nhưng sự thật cuối cùng vẫn là sự thật nó khác với một giấc mơ là ở đó. Tôi tự nói: cái gì không rõ ràng nhất – đó chính là tương lai. Bởi không ai biết được rằng tương lai sau này của mình sẽ như thế nào? Nhưng tôi vẫn luôn tin rằng phía trước vẫn có những con đường rộng mở. Mỗi người một hoàn cảnh, một số phận và mỗi người chúng ta cũng đã từng có những niềm vui và cả nỗi buồn trong cuộc sống! Có lúc tình cảm không như mong muốn yêu thương rồi lại tan vỡ với người tôi yêu nhất nhưng tình cảm, tình yêu mà tôi dành cho dòng nhạc bolero là vĩnh cửu. Không gì mai mọt được tình yêu và những cảm xúc thăng trầm, sự trân trọng của tôi với lòng trung thành tuyệt đối vô điều kiện cho dòng nhạc này.
Tôi là người dân tỉnh lẻ, lần đầu tiên tôi đặt chân lên Sài Gòn mới thấy được cuộc sống nhộn nhịp và hối hả của con người nơi đây? Và tình cảm đầu tiên của chính tôi đã chớm nở tại nơi đất khách quê người, nhưng tình cảm của tôi cũng giống như đoá hoa vậy “sớm nở tối tàn”. Một cuộc tình đầy nước mắt, chẳng trách tôi yêu bolero đến vậy nó gắn liền với tâm trạng với cuộc sống của chính tôi hiện giờ.
-Nếu như nước mắt là ngôn ngữ câm lặng của nỗi đau…
-Nếu như im lặng là sự hung biện cuối cùng của nỗi buồn…
=> Thì vô cảm là sự nguỵ biện cho một trái tim đã quá nhiều nỗi đau dồn nén, góp nhặt đâu đó lại những mảnh vỡ của tâm hồn, bởi con người chỉ có thể hiểu hết được giá trị của cuộc sống sau khi mất mát những gì đã từng có.
Mối tình đầu thường thì lúc nào cũng là mối tình có kỷ niệm đáng nhớ nhất. Hai năm không quá ngắn cũng không quá dài nhưng cũng đủ để cả hai hiểu nhau nhiều hơn, nhưng tôi lại cho rằng: nó quá sớm như giọt sương đọng lại trên cành vào mỗi sáng rồi cũng mất đi khi bình minh hé dần trong sương sớm! Còn nhớ mỗi lần hai đứa đạp xe đi dạo quanh Sài Gòn, rồi ăn hủ tiếu gõ vào mỗi tối, rồi ngồi bên nhau kể cho nhau nghe những chuyện của tuổi thơ và bàn tính những chuyện tương lai của hai đứa . Những kỷ niệm nhỏ ấy nhưng với tôi nó là kỷ niệm đáng nhớ nhất. Cái chung của hai đứa là thẳng thắn khi một trong hai người mắc phải sai lầm thì phải lên tiếng góp ý cho nhau nghe và cái chung duy nhất của cả hai chúng tôi là đều “yêu bolero”. Tình yêu tôi đã lỡ đánh mất nhưng tôi vẫn tìm thấy trong ánh mắt của người tôi yêu là một nhiệt huyết, một tâm hồn yêu âm nhạc nồng nàn và cháy bỏng. Hạnh phúc mất đi khó có thể tìm lại y hệt như vậy? Nhưng tôi vẫn tìm thấy ở người tôi yêu một sức mạnh vô hình là yêu bolero thật mạnh mẽ, bởi đâu đó của những nỗi buồn mà tôi đang cố gắng vượt qua là len lỏi ở trong tôi những khoảnh khắc đáng nhớ của hai đứa. Bởi có những lúc cả hai cùng nhau ngân nga những câu hát bolero cho nhau nghe, đó cũng là một thói quen, một tình yêu nhỏ của cuộc sống kết đượm mỗi ngày.
Dù nghịch cảnh của cuộc sống đưa đẩy không cho chúng ta đến với nhau, nên tôi đành nói lời “xin lỗi” trước với người tôi yêu. Tôi biết rời xa nhau với tôi là cơn bão tố, nhưng không có sự lựa chọn nào tốt hơn bằng cách ra đi. Tình cảm là món quà vô giá mà mỗi con tim dành tặng cho nhau, nhưng sau mỗi cái nụ cười là những đắng cay của mỗi cuộc tình tan vỡ. Không ai mong muốn mình rơi vào vòng lẩn quẩn của sự đau đớn, tột cùng. Nhưng tôi biết mà cũng không thể nào tránh khỏi. Tôi nợ người tôi yêu nhất đó là một lời “xin lỗi”! Kể từ ngày xa nhau, hơn một năm nay chúng tôi đã không gặp có lẽ khoảng cách của thời gian đã ngăn cách mọi thứ trên cõi đời này…
“Còn gì đâu em, tháng ngày vui qua mất rồi
Còn gì đâu em, thôi đừng đến đắng cay thêm
Đoạn đường ta đi, còn dài lê thê
Bởi còn đam mê, xuôi bước chân quên về
Nên nhớ quên câu thề
Từ đó đôi ta buồn thật nhiều trong tình yêu”
(Trích: Xin làm người xa lạ)...
Cũng chính những câu hát này, đã khiến tôi chạnh lòng không biết bao nhiêu lần rồi. Từng ca từ trong bài hát là bản nhạc lòng mà tôi đã dạt dào niềm tâm sự suốt bao năm qua. Mọi thứ có thể quên dần đi được, lầm lỗi cũng có thể tha thứ được, vấp ngã có thể đứng lên được? Mọi thứ có thể tìm kiếm lại được? Nhưng tôi đã đánh mất người tôi yêu quý nhất mà trong suốt cuộc đời này tôi sẽ mãi mãi không tìm lại được.
Tôi vẫn luôn cầu chúc cho người tôi yêu sẽ thật nhiều niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống! Bởi đâu đó của cuộc sống này tôi vẫn còn có tình yêu gia đình, bạn bè và tình yêu vô bờ bến của dòng nhạc “bất hủ bolero”…Tất cả sẽ là động lực để tôi tiếp tục bước đi trên đoạn đường của chính mình
nguồn: Solo cùng Bolero