03/02/2023
Chuyến đi Măng Đen 2023.
Tết này cứ nghĩ sẽ ở Đà Nẵng nghỉ ngơi, nếu có đi đâu cũng chỉ loanh quanh Hội An và Huế. Thế mà đến phút cuối cùng lại thay đổi quyết định - đi Măng Đen 3 ngày 2 đêm cùng nhà ngoại.
Triển khai kế hoạch đi cũng khá vội vàng. Khi tụi mình book phòng thì hầu như các homestay trên Măng đều full đêm mồng 3,4,5,6. May sao cũng tìm được phòng như ý, có điều 2 đêm ở 2 nơi khác nhau. Cũng được, với nhà quen đi như nhà mình thì không là vấn đề. Miễn sạch đẹp, giá ổn là okie.
Tối mồng 3 xem thời tiết, thấy dự báo Măng Đen cả tuần sẽ mưa lạnh 11 độ. Bụng bảo dạ: "Thôi rồi, chuyến này dẫn ông bà ngoại đi xong chắc ông bà ngoại hết dám đi du lịch nữa luôn." Nhưng mà vẫn im lặng. Thỉnh thoảng nhìn chồng, thấy chồng cũng xem thời tiết rồi im lặng. Không ai bảo ai nhưng trong lòng lo ngay ngáy.
Sáng mồng 4, em trai nhắn: Mang nhiều áo ấm nhé chị bé, Măng Đen lạnh lắm. - "Thôi xong, toàn váy vũng và quần đùi, không có cả đôi tất. Cũng chả mang theo áo ấm về ngoại. Thôi kệ, có gì đi nấy. Tới đâu hay tới đó."
Dậy sớm xào thịt, hấp bánh, luộc trứng, nấu 1 nồi bánh canh ăn cho ấm bụng...chuẩn bị mọi thứ khác cùng má. Chỉ nói ba má mang thêm đồ ấm chứ không nói gì khác. Nói cũng chả giải quyết được gì lại khiến ông bà thêm lo.
Loay hoay rồi 8h30 em trai về đến nơi, cả nhà cùng xuất phát. Mưa lâm thâm dai dẳng như trêu người. Định ghé chợ mua tất ấm nhưng nghĩ bụng chắc chợ còn chưa bán, nên thôi.
Vào cao tốc Quảng Ngãi - lần đầu đi, dù tuần nào về quê cũng đi ngang cổng này. Cố gắng tìm điểm tích cực trên cao tốc và trò chuyện với chồng. Chồng cũng thế, bỏ qua cái thời tiết lạnh buốt và mưa xối xả, chỉ thấy đường đi cao tốc thật êm, thời gian ra khỏi địa phận Quảng Nam chỉ cần 1 tẹo, bảo Pony và Remi miêu tả lại những gì đang thấy trên đường.... Thiệt tình đi chơi mà cứ tưởng đi công vụ gấp
Đến thành phố Quảng Ngãi thật nhanh, làm mình hí hửng nghĩ bụng: Chắc 1h là tới Măng Đen rồi. Kệ thời tiết, ăn và ngủ thôi cũng được.
Nhưng khi chấp nhận được thời tiết thì đường đi bắt đầu khiến mình liêu xiêu.
Đi theo xe em trai, em trai cũng nghe lời bạn em trai chỉ đường chứ chưa đi lần nào. Quảng đường bắt đầu rẽ vào tuyến Sơn Tây, đường nhỏ và xấu. Luôn có cảm giác đi nhầm đường - con đường này không thể đến Kon Tum được. Nhưng mà cứ đi, chỗ nào ko được bất quá thì quay về thôi. May sao đi 1 đoạn thì đường bắt đầu tốt hơn, rộng rãi, ruộng lúa nằm dưới chân các triền núi xanh thẫm trong mưa. Có vẻ hơi đúng đúng.
Đi qua 1 cái đập tràn - Đập Thung Nham - thấy cảm giác như rẽ sông mà đi, nước tràn trề hung dữ bủa vây. Mặc dù mực nước còn khoảng cách khá xa với đường nhưng vẫn rén lắm 😂. Hai chiếc xe vẫn lì lợm đi tiếp.
Quá khỏi cổng chào huyện Sơn Tây 1 đoạn, tạm dừng ở một quán nhỏ ven đường. Cả nhà soạn đồ ăn mang theo ăn và gọi thêm mì tôm. Mấy đứa nhỏ được mua bánh và nước theo ý thích. Bữa ăn chuẩn bị chu đáo nên rất ngon. Thịt bọc nhiều lớp giấy bạc vẫn còn ấm, bánh chưng khá rền, trứng gà thơm béo, mì tôm nóng hổi, rau đủ loại, muối đủ vị. Không nhà hàng nào có thể đem lại cảm giác thú vị, hài lòng đặc trưng của bữa ăn thập cẩm này. Chỉ phải trả quán hơn 100k, người ta lấy tiền khá rẻ. Đoàn nhà mình phải lì xì thêm cô chủ quán.
Bắt đầu vào tuyến đường núi của huyện Sơn Tây, tiếc là mưa nên không thấy trọn vẹn vẻ đẹp. Đường vắng, đúng y có 2 chiếc xe đi lên, người ta toàn đi ngược xuống 😂. Những ngôi nhà sàn nguyên sơ lần đầu tận mắt thấy ngoài sách vở, những đồi cau thẳng tắp, những đàn trâu bò gồng người đi kiếm ăn trong gió lạnh thỉnh thoảng xuất hiện ven đường. Trẻ con và người già đi chăn trâu, co ro trong manh áo mưa tiện lợi, chân trần lạnh toát bấm xuống mặt đường, chống những cây gậy để khỏi trơn trượt hay là để đỡ mệt mình cũng ko rõ. Thỉnh thoảng có 1,2 bà cụ đi bộ, cả quãng đường xa không thấy nhà cửa quán xá gì.. Bà đi từ đâu đến đâu, bao lâu mới đến? Không rõ điều gì khiến bà đi chân trần, đội mưa ra khỏi nhà, hay là bà đã quá quen với thời tiết này?
Cảnh đẹp mà buồn đúng kiểu vùng núi. Mình bâng quơ nghĩ về những gia đình, những câu chuyện đằng sau từng mái nhà gỗ ấy: Người ta đi học, đi làm, yêu đương, kết hôn, sinh con đẻ cái, chăm sóc con cái thuận lợi vất vả thế nào ...Lại rùng mình trước đoạn đường vắng teo hùng vĩ. Đi thưởng hoa mà tưởng đâu đi du lịch mạo hiểm 😂😝.
Đường dốc mỗi lúc một cao, không có dấu hiệu đi xuống. Thác bên đường rất đẹp nhưng không dám dừng chụp ảnh. Lắm lúc hoang mang, chả hiểu có nhầm ngả rẽ nào không. Bắt đầu sương núi xuất hiện. Khi mới thấy sương thì háo hức. Một lát sau thấy sợ và lo vì cứ như đang đi vào động tiên hoặc động ma như phim Tây Du Kí- Một con đường ven núi xanh thẳm và sương mù trắng vờn xung quanh. Tốc độ xe đi khá chậm vì tài xế khá cẩn thận, mà cũng vì không biết phía trước có những gì. Tài xế thì đi mòn các tỉnh Tây Nguyên rồi nhưng đường núi này là lần đầu trải nghiệm. Tiếc là không chụp ảnh được vì thật sự không có tâm trạng.
Lại tiếp tục đi lên, đi lên mãi. Mình nghĩ bụng: Quái, làm sao có thể có một thành phố ở nơi cao thế này. Đường vẫn đúng có 2 chiếc xe chạy, pha đèn soi sương, gạt nước chạy liên tục trước cửa kính.
Đến lúc mình sắp hết kiên nhẫn, bắt đầu nảy sinh một cảm giác hơi khó chịu thì con đường thông đẹp đẽ đó hiện ra.