15/01/2025
Hà Giang - Miền Thương Nhớ Trong Tim Người Lữ Khách.
Hà Giang hiện ra trong ký ức tôi như một giấc mơ, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Làm sao quên được những con đường uốn lượn như dải lụa mềm mại giữa núi rừng, nơi từng khúc cua, từng bờ dốc lại mở ra một bức tranh khác lạ, đẹp đến nao lòng. Mỗi bước chân qua Hoàng Su Phì, Mèo Vạc, hay Lũng Cú đều như chạm vào một phần linh hồn của núi đá, của mây trời, và của những con người dung dị mà đầy ắp tình thương.
Buổi sáng ở Hà Giang, mây nhẹ nhàng len lỏi qua từng thung lũng, ôm trọn những bờ rào đá phủ rêu xanh. Tiếng mõ trâu từ xa vọng lại, hòa cùng tiếng gió lùa qua triền ngô xanh mướt, như một bản nhạc của núi rừng đang khẽ khàng thức dậy. Bên những sườn dốc, hoa cải vàng rực rỡ, hoa mận trắng như tuyết sương mai, và cả những bông hoa đào hồng phớt e ấp trong làn sương. Cảnh sắc ấy đẹp đến nỗi, chỉ cần đứng lặng một lúc thôi, lòng đã thấy an yên, như thể mọi nỗi buồn đều được tan biến giữa đất trời mênh mông.
Tôi nhớ lần ghé vào làng Lô Chải, nơi dòng suối trong veo chảy róc rách bên những ngôi nhà trình tường cũ kỹ. Trong cái yên bình đến lạ, lũ trẻ Lô Lô, H’Mông …chạy nhảy nô đùa, đôi má ửng đỏ vì lạnh, ánh mắt long lanh trong veo. Chúng gọi nhau ríu rít, tiếng cười giòn tan vang vọng cả núi rừng. Bên hiên nhà, những chú chó nhỏ vẫy đuôi quấn quýt, những chú mèo lười biếng nằm cuộn mình dưới nắng sớm. Cảnh tượng ấy, tuy giản đơn mà lại khiến trái tim tôi rung động lạ kỳ, như thể mọi sự ồn ào ngoài kia chẳng thể nào chạm đến được nơi này.
Chiều về, tôi đứng bên triền đồi, ngắm nhìn cánh đồng hoa tam giác mạch trải dài bất tận. Những bông hoa nhỏ bé, mỏng manh nhưng lại mạnh mẽ vươn mình giữa cao nguyên đá cằn cỗi. Ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng cả không gian, phủ lên núi rừng một vẻ đẹp ấm áp và dịu dàng. Tôi ghé lại một quán nhỏ bên đường ở Mèo Vạc, bên bếp lửa hồng, nhấp một bát thắng cố nóng hổi. Người chủ quán kể tôi nghe về những mùa hoa, những buổi chợ phiên, và cả những ngày lễ hội rộn ràng bên ánh lửa, nơi tiếng khèn hòa cùng tiếng cười vang vọng suốt đêm dài. Giọng nói mộc mạc ấy như thấm vào lòng, để lại dư âm ấm áp khiến người lữ khách như tôi chẳng muốn rời xa.
Hà Giang không chỉ là một vùng đất, mà là một phần ký ức đã neo lại trong lòng tôi. Là những bờ rào đá xù xì bao quanh những mái nhà mộc mạc. Là sắc vàng hoa cải, sắc trắng hoa mận, sắc hồng hoa đào điểm tô giữa đất trời khắc nghiệt. Là những ánh mắt chân thành, những nụ cười hồn nhiên của người dân bản xứ. Hà Giang tựa như một câu chuyện cổ, kể hoài không dứt, để lại trong tôi những cảm xúc không thể nào gọi tên – vừa dịu dàng, vừa sâu lắng.
Rời đi rồi, nhưng mỗi khi nghĩ về Hà Giang, lòng tôi lại chùng xuống, như nghe đâu đây tiếng mõ trâu vang vọng, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, và cả hương hoa của núi rừng phảng phất trong gió. Hà Giang – miền thương nhớ, miền ký ức mà tôi sẽ luôn mang theo, để rồi một ngày, tôi nhất định sẽ quay trở lại, tìm về bình yên giữa đất trời nơi địa đầu Tổ quốc.🇻🇳
Bộ ảnh của a Cương và bài viết của NSNA Nguyễn Sơn Tùng là câu chuyện của cả một hành trình tâm huyết với Hà Giang.