Bão về Miền Trung là nắng cháy đầu 🥴
Đêm k50 nói hộ lòng tri kỷ 😌
#k50 #thack50
Vì Cuộc Đời Là Những Chuyến Đi
Tâm Sự: Vì Cuộc Đời Là Những Chuyến Đi
Nếu cho tôi ba điều ước, điều thứ nhất tôi ước tôi được đi, điều thứ hai: tôi được đi, điều thứ 3? tôi được đi…
Niềm khao khát được đi tới những nơi mình chưa từng đến dường như đã ăn vào trong máu tôi từ lúc bé, từ cái thời với chiếc xe đạp cà tàng rồi khám phá hết mọi nẻo đường trong xóm, mọi con đường tắt hiếm người đi mà bố mẹ vẫn thường hay cấm vì sợ nguy hiểm. Cứ khoảng giữa trưa, tôi lại lén đi rồi trở về với niềm phấn khởi lạ thường, tôi vui lắm, vui vì mình biết thêm một điều mới, vui vì biết thêm một nơi lạ lẫm.
Cho đến khi học phổ thông, với chiếc xe máy 50cc, tôi và đám bạn vẫn hay vượt vài trăm cây số đến những nơi hoang sơ, đi vòng quanh tỉnh huyện với những con đường hai bên là rừng núi, những con đường ổ voi, ổ gà đầy rẫy, hay những thành phố khiến những đứa trẻ ngây ngô như chúng tôi phải hét lên bởi những tòa nhà cao vút, những điều mới lạ.
Và rồi tôi muốn được đi xa hơn nữa, tôi bắt đầu nghĩ đến những đỉnh núi, những cung đèo hiểm trở, những vùng quê yên ả hay những dòng sông một thời đi vào thi thơ nhạc họa, tôi khát khao được đặt chân ở đó, tôi khao khát được nhìn, được hít thở bầu không khí ở đó, và rồi tôi đi.
Tôi là con người bốc đồng, nổi loạn, thích là đi, nhiều lúc cứ đi mà chẳng biết mình đang đi đâu, miễn là con đường đó mình chưa đi lần nào, miễn nơi ấy tôi chưa được biết, thế là cứ đi thôi, chẳng để ý thời tiết hay đường xá, chẳng để ý tới bất cứ điều gì mà mọi người vẫn quan ngại mỗi khi đi xa, tôi đi vì đam mê, đi vì lửa chinh phục cháy bỏng. Cũng không ít lần tôi vấp ngã, theo đúng nghĩa đen là như vậy, và cũng nhiều lần dính “phốt” rồi, nhưng nhờ đó mà tôi biết được nhiều hơn, có thêm kinh nghiệm, nếu sợ vấp ngã, tôi đã chẳng đi…
Cuộc đời tôi là những chuyến đi, không chỉ là đi đến một nơi khác, đi đến vùng khác, tôi còn đi trong những ký ức xưa mờ, tôi đi trên chuyện tình cảm, nhất là chuyện yêu đương, hình như một con người như tôi chẳng thể dừng lại và yêu một ai đó đến cuối đời được,
Còn trẻ mà không đi đó đi đây, thì bạn định chờ đến bao giờ nữa?
𝗖𝗼̀𝗻 𝘁𝗿𝗲̉ 𝗺𝗮̀ 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 đ𝗶 đ𝗼́ đ𝗶 đ𝗮̂𝘆, 𝘁𝗵𝗶̀ 𝗯𝗮̣𝗻 đ𝗶̣𝗻𝗵 𝗰𝗵𝗼̛̀ đ𝗲̂́𝗻 𝗯𝗮𝗼 𝗴𝗶𝗼̛̀ 𝗻𝘂̛̃𝗮?
Có rất nhiều thứ làm nên tuổi trẻ, trong đó có những chuyến đi đó đi đây. Không cần phải đi xa, cũng không nhất thiết phải là những chuyến đi tốn tiền sang chảnh, đi một mình cũng được, đi với người yêu hay cả nhóm bạn cũng được... Bất cứ điều gì, miễn là bạn muốn và bạn dám đi. Tuổi trẻ vì thế mà nhiều màu sắc hơn, cuộc sống của bạn cũng vì thế đầy đặn. Những trải nghiệm có được trong mỗi chuyến đi là vô giá. Ngay bây giờ, khi chân còn khoẻ, xăng còn rẻ, nếu như chưa có cho mình những chuyến đi thì chắc chắn sớm muộn gì bạn cũng sẽ ân hận thôi!
𝐃𝐮 𝐥𝐢̣𝐜𝐡 𝟏 𝐦𝐢̀𝐧𝐡
Đi du lịch 1 mình đã từng là việc kỳ lạ trong mắt nhiều người. Nhưng chỉ khi bạn tới một vùng đất xa lạ, sống giữa những điều mới mẻ và tự mình khám phá chúng, trải nghiệm chúng - bạn mới hiểu đi đâu đó 1 mình là việc rất đáng làm. Bạn tự do, tự lo, và tự làm tất tần tật mọi thứ cho chuyến đi của mình. Không có ai càm ràm, không có ai phản đối, cũng chẳng mất thời gian tranh luận cùng ai, chỉ có mỗi bạn và chuyến đi, bạn sẽ quyết định tất cả. Thứ cảm giác tự do đó không phải lúc nào bạn cũng có được đâu.
P͢h͢ư͢ợ͢͢t͢ ͢c͢ù͢͢n͢g͢ ͢đ͢ồ͢͢n͢g͢ ͢đ͢ộ͢͢i͢
͟
Phượt để thấy mình cứng cáp tay chân, để thấy gần hơn với những cung đường, những ngọn núi, những con suối, những cánh đồng... bấy lâu nay chỉ biết qua sách vở, phim ảnh. Phượt để thấy mình thực sự còn khoẻ, còn trẻ, còn ham đi, còn ham sống. Phượt để thấy mình đủ dũng cảm nữa! Có quá nhiều thứ cho một chuyến đi như thế đấy!
Đ͟i͟ ͟c͟ù͟n͟g͟ ͟n͟g͟ư͟ờ͟i͟ ͟y͟ê͟u͟/͟ ͟n͟h͟ữ͟n͟g͟ ͟đ͟ứ͟a͟ ͟b͟ạ͟n͟ ͟t͟h͟â͟n͟ ͟n͟h͟ấ͟t͟
̳͟
Nếu du lịch cùng người yêu sẽ là những khoảnh khắc riêng tư, lãng mạn và hạnh phúc của hai người, thì đi với những đứa bạn thân nhất lại là chuyến đi sôi nổi, vui vẻ, đầy "lầy lội". Mỗi chuyến đi sẽ mang tới những cảm giác khác nhau, nhưng cả 2 đều rất đáng để thử! Không quan trọng là đi đâu, quan trọng nhất vẫn là bạn đồng hành của mình mà.
Chinh phục những đỉnh cao
Tình yêu bất diệt nhất cũng có thể lụi tàn
Hồi trước đọc Cuốn theo chiều gió, có một đoạn được trích dẫn ở phía sau bìa sách, “tình yêu vĩ đại nhất cũng có thể lụi tàn”. Tôi không để ý bản dịch ấy là của ai, khi xem lại nguyên văn tiếng Anh thì nó là “The most deathless love could wear out”, tạm dịch là “Tình yêu bất diệt nhất cũng có thể lụi tàn”.
Cô sửa quần áo cạnh chỗ tôi làm có lần tâm sự với tôi rằng. Thời con gái, tuy cô không phải là người đẹp đẽ như mấy cô hot girl bây giờ, cô cũng bị tật ở chân do lúc nhỏ bị sốt dẫn tới khuyết tật, không đi đứng được như người ta, nhưng thời đó cô được rất nhiều người đàn ông theo đuổi. Hồi đó chú cũng như bao gã trai cùng trang lứa khác, cũng không có gì quá nổi bậc. Nhưng chú không theo đuổi cô như bao gã trai khác, không cùng cô tham gia các buổi tiệc, cũng không tán tỉnh cô, chú chỉ lẳng lặng theo sao cô, y như “chàng lặng đi theo nàng hát vu vơ mấy câu tình ca” trong bài Gặp nhau làm ngơ, chỉ khác là “chàng” thập thò theo sau như một tên trộm thôi. Hồi đó cô cũng tụ tập bạn bè, cũng đi hẹn hò với một vài chàng trai. Những lúc ấy chú đều lẳng lặng phía sau, âm thầm như một chú cún.
Thỉnh thoảng cô cũng biết sự có mặt của chú, nhưng cô không quan tâm mấy và cứ vô tư cùng bạn bè. Mạch truyện tiếp tục như thế nào tôi cũng không còn nhớ rõ, tôi chỉ còn nhớ tới đoạn tiếp theo, đó là cô và chú cũng đã hẹn hò với nhau. Rồi không nhớ là như thế nào, trong lúc tình cảm của hai người ở mức độ nào, chú đã tâm sự cho cô biết về chuyện lẳng lặng theo sau mình suốt một khoảng thời gian. Cô đã cảm động trước tình cảm đó và đã chọn chú làm chồng.
Hai người có với nhau hai mặt con. Có lẽ người ta nói đúng, phụ nữ một khi đã yêu ai thì tình yêu của họ vô cùng sâu đậm. Tôi không rõ thứ tình cảm của cô dành cho chú là yêu, thương, hay một thứ gì đó khác, nhưng sự hy sinh của cô cho chồng con thì không thể nào chối bỏ được. Và có lẽ như tình yêu bất diệt nhất cũng có thể lụi tàn, cũng có thể như người ta hay nói, đàn ông sẽ dễ quên đi người phụ nữ bên cạnh họ. Chú không còn thươ
Tâm Sự: Vì Ta Đang Còn Trẻ
Tâm Sự: Vì Ta Đang Còn Trẻ
Ta còn trẻ, tại sao không sống cho hết bầu nhiệt huyết? Tại sao không yêu mà đợi lửa tình đã nhạt, ta mới bắt đầu một tình yêu không có những nắng mưa đắng ngọt, một tình yêu dẫu biết chắc rằng sẽ đi mãi đến đầu bạc răng long mà không có những chiều mưa ướt đẫm, không có những giận hờn liệu có còn gọi là tình yêu hay không?
Liệu bạn có thật sự quen với cô đơn như bạn vẫn nghĩ? Bạn thấy trống vắng, và bạn cố làm điều gì khác để gạt nó đi. Bạn quen với cô đơn hay ban sợ đau thêm một lần nữa? Bạn xứng đáng được hơn như vậy, đời người, sinh ra là để cho nhau; để quan tâm; chia sẻ; đắng ngọt đau buồn là những mùi vị của tình yêu, cớ sao ta lại sợ? Chẳng phải đó là những điều thú vị sao?
Đôi lúc ngồi ngẫm lại, tuổi trẻ của bạn chỉ là những ngày dài đằng đẵng, tẻ nhạt; cô đơn, liệu bạn có thấy tiếc? Ước gì thời gian quay trở lại? Không đâu! Bạn đã lãng phí cuộc đời của mình.
Bạn còn trẻ? Nam hay nữ? Hãy cứ mạnh dạn, sống đến khi nào bạn thấy một ngày trôi qua sao thật mau, không đủ thời gian cho công việc và yêu thương, đừng sống khi một phút trôi qua bạn thấy dài lê thê và đếm từng giây cho trôi qua, đừng, như thế là lãng phí. Đừng nằm suy nghĩ liệu mình có làm được không, hay cô/anh ấy có còn tình cảm với mình không, cô/anh ấy có thích mình không, liệu mình làm thế này thế kia bla bla… đó là việc tốn công vô ích, tốn calo với những suy nghĩ vu vơ không có lợi.
Sao ta không làm? Thất bại ư? Chấp nhận, làm lại, Bạn muốn biết cuộc đời đẹp như thế nào? Hãy sống nó, đừng chạy trốn, đừng sợ hãi khi ta đang còn trẻ. Như đã nói, ta hãy sống với sức sống tràn đầy, vì ta đang còn trẻ, nếu đã muộn, hãy sống như ta đang còn trẻ!
Tất nhiên là ta có nhiều điều để lo hơn ta nghĩ, và đôi lúc thất bại ta lại không được tỉnh táo, nhưng trong bài này, tôi xin không nói đến những điều đó, dạo gần đây rộ lên những phong cách, triết lý sống rất lạ. Nào là những lý do bạn nên sống với cô đơn, tôi là một người của cô đơn hay bạn nên sống với cô đơn… Tôi biết mỗi