14/02/2022
* Đây là bài viết sưu tầm trong nhóm Baito, ad xin phép chia sẻ
Chuyện đứa con đi Nhật về, đi đâu nó cũng vỗ ngực: “Nhật tốt lắm, Nhật thế nọ thế kia, cứ cái gì của Nhật cũng tốt”.
Mẹ nó mua đồ về nấu ăn cho nó , nó bảo: “Thực phẩm bên này bẩn, chứ bên Nhật sạch lắm. Thế nên người Nhật họ mới sống lâu”.
Hôm sau nó chở Mẹ đi viện khám, phải xuống xã xin giấy tờ. Đi ra đường nó bĩu môi: “Việt Nam mình tham gia giao thông ý thức kém quá, chứ bên Nhật họ chấp hành luật , không bao giờ thấy có tai nạn”.
Đi 1 đoạn thấy một bà mẹ đang đánh con nó lại bảo: “Bên mình dạy con chán quá, chứ ng Nhật họ dạy con hay lắm, k cần đánh mà chúng nó vẫn nghe lời, nền giáo dục của họ tốt chứ k như Việt Nam mình”.
Rồi khi đến uỷ ban Xã, mẹ và nó ngồi đợi lâu quá . Nó lại lẩm bẩm: “Đúng là chỉ có ở Việt Nam mới có cái này, chứ ở Nhật họ giải quyết cực nhanh, mà k có ai dám nhận hối lộ.”
Rồi lúc đến viện , lúc đó gần tan ca làm nên bác sĩ cũng hơi cáu gắt với 2 mẹ con , muốn về sớm mẹ nó lại phải “dúi” cho bác sĩ ít tiền để được khám luôn. Nó lại cau mày: “Việt Nam mình nhận hối lộ tnay bảo sao dân k giàu, thế mà lúc nào cũng xoen xoét “ lương y như từ mẫu “. Ở Nhật thì bệnh nhân đến ,bác sĩ săn sóc như thượng đế , tất cả bệnh viện kể cả bệnh viện tư đều được giảm 70% tiền khám chữa bệnh”.
Về đến nhà thấy đứa em nó nghỉ làm ở nhà nó hỏi, thì em nó đáp, nay em xin nghỉ. Nó lại mắng: “Mày đi làm ở bên này cứ thích nghỉ là nghỉ , k có nguyên tắc gì cả, chứ người Nhật muốn xin nghỉ họ phải báo trước có khi cả tháng ấy. Ý thức kém quá.”
Lúc bố nó về, biết bố vừa đi ghi đề, nó lại vùng vằng: “Bên mình đã nghèo còn cứ ham lô đề , cờ bạc, người Nhật họ giàu thế nhưng họ cũng có ham mấy cái đó đâu.”
Tối hôm đó nhà nó ăn cơm, cả gia đình rồi mấy anh chị em quây quần lại, bao nhiêu món đồng quê, mẹ nó nấu toàn những món mà nó thích. Mấy đứa cháu cứ quấn lấy cô, cả nhà đùa nhau cười giòn tan.
Nó mới chợt nhớ ra là mấy năm nay nó chưa bao giờ được ăn một bữa ăn Ngon và Vui đến thế.
Mặc dù bên đó cũng k thiếu các món ngon, nhưng làm sao ngon bằng những món ăn nấu bằng vị quê hương mà nó ăn từ bé đến lớn.
Khói công nghiệp của những thành phố lớn làm sao ngon bằng khói bếp củi quê hương.
Mấy hôm sau, nó bị bệnh, mẹ nó phải thức cả đêm trông, bố thì phải đi gọi cửa người ta lúc nửa đêm để mua thuốc cho nó, anh chị thì người đánh cảm, người nấu cháo, ...
Lúc đó nó mới nhớ: “Mỗi lần ở Nhật khi nó ốm, toàn phải 1 mình lết xác ra hiệu thuốc để mua, cũng chẳng bao h có nổi bát cháo mà ăn.”
Nó khỏi ốm, dậy chạy 1 vòng quanh xóm cho thư thái, bước ra khỏi cổng, trời thật đẹp nhưng nó thấy có gì đó lạ lạ , không phải là 1 đoàn người đang cắm đầu đi bộ, không phải chen chúc nhau chạy cho kịp chuyến tàu, không sơ mi công sở.
Đơn giản là áo ba lỗ và quần đùi, là đường thông hè thoáng, là tiếng chim hót và mùi hương lúa chín. Người thì đang quét sân, người thì đi thể dục, người thì đi chợ. Nó chạy qua và mọi người đều cười và hỏi thăm khi thấy nó.
Nó mới ớ người ra rằng: “Mấy năm nó sống ở Nước ngoài còn chưa biết mặt hàng xóm của nó “
Thế đấy, cuộc sống thị thành , hiện đại quá không thể nào cho ta được cái gọi là “ tình làng nghĩa xóm “.
Tối hôm đó, nó ra ngồi ngoài hiên chơi với cháu, chợt nó nhìn thấy trăng, nó giật mình tự hỏi “Nhật có trăng không nhỉ? “
Mẹ nó mới cười và nói “ Nhật có trăng, nhưng nó bị những toà nhà cao tầng che mất rồi, bị những bận rộn và bon chen của cuộc sống khiến người ta không thể nào có thời gian mà ngắm trăng được. Mẹ cho con đi Nước ngoài để con học hỏi và mở mang đầu óc, không phải để con nghĩ là quả quýt bên Nhật sẽ to hơn quả Cam bên mình. Nhật bản tốt thật nhưng có những cái Nhật Bản sẽ chẳng thể nào cho con được như ở quê mình.”
“Nhật chỉ là chỗ ở , còn quê hương mới là nhà.
Không ở đâu tốt bằng gia đình mình, Con nhé!”