Đại Lý Tour Du Lịch Nha Trang

Đại Lý Tour Du Lịch Nha Trang Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Đại Lý Tour Du Lịch Nha Trang, Tour Agency, 42 Hùng Vương, P. Lộc Thọ, Nha Trang.

[Toplist] TOP 10 ĐỊA ĐIỂM CHECK IN 0 ĐỒNG Ở NHA TRANG CÓ THỂ BẠN CHƯA BIẾT? 😁Nha Trang mình đẹp lắm, có rất nhiều nơi mà...
02/05/2024

[Toplist] TOP 10 ĐỊA ĐIỂM CHECK IN 0 ĐỒNG Ở NHA TRANG CÓ THỂ BẠN CHƯA BIẾT? 😁
Nha Trang mình đẹp lắm, có rất nhiều nơi mà nhiều người ở Nha Trang cũng chưa đi hết luôn. Dưới đây là gợi ý top địa điểm check in siêu ảo miễn phí tại Nha Trang, bạn nào chưa đi thì nhớ lưu lại rồi đi liền đi nhaaa 😘
📸1. Hang Heo Lương Sơn
📍Phạm Văn Đồng, Vĩnh Lương, Nha Trang
📸2. Nhà hát Đó
📍Vega City, Bãi Tiên, Đại Lộ Phạm Văn Đồng, Vĩnh Hải, Nha Trang
📸3. Đèo Lương Sơn
📍Phạm Văn Đồng, Vĩnh Lương, Nha Trang
📸4. Am chúa
📍Diên Điền, Diên Khánh
📸5. Con đường ngập hoa giấy cửa bé
📍Làng Bích Họa, Vĩnh Trường, Nha Trang
📸6. Tháp Trầm Hương
📍Trần Phú Quảng Trường, Hai Tháng Tư, Lộc Thọ, Nha Trang
📸7. Chung cư Chợ Đầm
📍Phan Bội Châu, Nha Trang
📸8. Chùa Long Sơn
📍Số 22, 23 tháng 10, Phương Sơn, Nha Trang
📸9. Nhà thờ Đá
📍01 Thái Nguyên, Phước Tân, Nha Trang
📸10. Bãi biển Hòn Chồng
📍Phạm Văn Đồng, Nha Trang

Đếm thử xem bạn đã đi hết bao nhiêu trong top các địa điểm rồi nào, cmt cho tụi mình biết với nha.
Mọi người nhớ theo dõi fanpage để có thể cập nhật những bài viết mới nhất nhé!
----------------
🗓️ Tour tổ chức: Hằng ngày
🌐 Hotline: 0779.3779.01

🌴 𝐍𝐡𝐚 𝐓𝐫𝐚𝐧𝐠 đ𝐞̣𝐩 𝐭𝐡𝐞̂́, 𝐤𝐢̀ 𝐧𝐠𝐡𝐢̉ 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐥𝐚̀𝐦 𝐬𝐚𝐨 𝐛𝐨̉ 𝐥𝐨̛̃ 🌴✨ Sở hữu những hòn đảo đẹp cùng các điểm vui chơi đẳng cấp, N...
27/04/2024

🌴 𝐍𝐡𝐚 𝐓𝐫𝐚𝐧𝐠 đ𝐞̣𝐩 𝐭𝐡𝐞̂́, 𝐤𝐢̀ 𝐧𝐠𝐡𝐢̉ 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐥𝐚̀𝐦 𝐬𝐚𝐨 𝐛𝐨̉ 𝐥𝐨̛̃ 🌴

✨ Sở hữu những hòn đảo đẹp cùng các điểm vui chơi đẳng cấp, Nha Trang là “ứng cử viên” xuất sắc để cùng gia đình, người thân yêu tận hưởng kì nghỉ ý nghĩa 🏖
✨ Tour đảo Nha Trang chắc chắn không làm bạn thất vọng!

Điểm đặc biệt của chương trình:
✔ Tắm biển, vui chơi tại Hòn Mun - Khu bảo tồn biển tuyệt đẹp.
✔ Lặn snokeling ngắm cá & san hô (Kính lặn & ống thở đã bao gồm trong tour).
✔ Ăn trưa trên đảo Đông Tằm. Check in cây cầu dài 100m.
✔ Đặt chân tới đảo ngọc Hòn Tằm - Khu du lịch đẳng cấp 5 sao.
✔ Tắm bùn, thư giãn trong hồ khoáng view toàn cảnh vịnh Nha Trang.
✔ Tắm biển Hòn Tằm, chiêm ngưỡng khung cảnh hữu tình.
----------------
🗓️ Tour tổ chức: Hằng ngày
🌐 Hotline: 0779.3779.01

Bạn không n‌ợ ai trách nhiệm phải gánh vác cuộc sống của họBạn không n‌ợ ai lời xin lỗi nếu bạn không có lỗiBạn không n‌...
03/04/2024

Bạn không n‌ợ ai trách nhiệm phải gánh vác cuộc sống của họ
Bạn không n‌ợ ai lời xin lỗi nếu bạn không có lỗi
Bạn không n‌ợ ai lời giải thích về ngoại hình và cách thể hiện bản thân của mình
Bạn không n‌ợ ai việc chứng minh lựa chọn của mình
-------------

Có 2 kiểu người mà tôi vô cùng ngưỡng mộ: Một là người vẫn bình thản với mọi chuyện, dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa th...
30/03/2024

Có 2 kiểu người mà tôi vô cùng ngưỡng mộ:

Một là người vẫn bình thản với mọi chuyện, dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì họ vẫn chọn đối xử dịu dàng với cả thế giới trong một thế giới chẳng hề dịu dàng với họ.

Hai là người có thể chấp nhận với mọi chuyện, họ cho rằng mọi chuyện xảy ra là điều nên xảy ra, và điều chúng ta cần làm là chấp nhận và đối mặt với nó.

Hai kiểu người này, nhìn thì có vẻ cam chịu, nhưng thật ra họ lại mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.

Mình không chỉ ngưỡng mộ, mà sẽ cố gắng trở thành người như vậy.

Đoạn trích mãi mãi yêu thích của tôi khi đọc Hoàng Tử Bé 😊"- Tôi phải làm thế nào để thành bạn của cậu đây?- Cậu phải th...
30/03/2024

Đoạn trích mãi mãi yêu thích của tôi khi đọc Hoàng Tử Bé 😊

"- Tôi phải làm thế nào để thành bạn của cậu đây?

- Cậu phải thật kiên nhẫn. Trước tiên, cậu phải ngồi cách xa tôi ra một tí, như vậy đấy. Tôi sẽ đưa mắt nhìn cậu, nhưng cậu đừng nói gì cả. Lời nói là nguồn gốc của mọi sự hiểu lầm. Nhưng mỗi ngày, cậu hãy ngồi xích gần lại tôi hơn một chút."
-----
“người ta chỉ nhìn rõ bằng trái tim. Con mắt thường luôn mù lòa trước những điều cốt tử."

"Người lớn nào thì thoạt tiên cũng là trẻ con. (Nhưng ít người trong bọn họ nhớ được điều đó.)"🥺

- Trích Hoàng Tử Bé | Antoine De Saint-Exupéry

Tiệm cà phê của nàng chỉ bán đúng một loại: Đen, đắng, có đá. Bất kể Xuân, Hạ, Thu, Đông, bất kể ngày thường hay ngày lễ...
29/03/2024

Tiệm cà phê của nàng chỉ bán đúng một loại: Đen, đắng, có đá.

Bất kể Xuân, Hạ, Thu, Đông, bất kể ngày thường hay ngày lễ. Quanh năm, cửa tiệm chẳng đóng cửa bao giờ. Cà phê thì đắng, vậy mà nàng lại đặt tên tiệm là “Ngọt.”
Ngoài mặt tiền được trang trí bằng một dãy những chậu hoa nở theo mùa, mùa xuân thì đào mai khoe sắc, mùa hạ thì hồng đỏ bay hương, đặc biệt là mùa thu, cây hoa sữa nàng trồng từ ba năm trước trổ ra những chùm hoa trắng ngần, hương thơm dắt díu nhau men theo đường đi của gió, thấm vào màn đêm những nồng nàn, ngầy ngậy.
Bên ngoài là thế, nhưng bên trong thì chỉ có duy nhất một mùi thơm, ấy là hương thơm cà phê.

“Cô chủ biết lừa người thật đấy!” Có lần, lúc bưng cà phê đến, nàng nghe hắn nói với mình như vậy.
Đặt chiếc ly xuống, nàng chống tay, ngả người tựa vào cạnh bàn một chút, nàng hỏi: “Lừa người thế nào?”

“Bên ngoài đề tên là Ngọt, mà cà phê thì…” Dừng một chút, hắn hơi cười, gương mặt thấp thoáng một vẻ dường như ấm ức, giọng nói ngân dài: “Đắng quá à!”

“Thế chẳng phải lừa người còn gì.”
Biết hắn chỉ trêu, chứ chẳng có ý soi xét, bắt lỗi gì, nàng nhún vai, thản nhiên vặn lại: “Người ta đề tên là Ngọt, chứ có phải ghi ở đây bán cà phê ngọt đâu mà kêu lừa? Lừa ai? Lừa chỗ nào?”

Nàng bĩu môi, hất tóc, làm ra dáng vẻ đanh đá hiếm thấy, rồi đỏng đảnh quay ngoắt người đi. Hắn biết, kiểu gì vào đến trong quầy pha chế nàng chả trộm cười.

Nàng còn rất trẻ, chắc chỉ độ hai ba, hai tư tuổi. Tuy hắn chưa hỏi tuổi nàng bao giờ, nhưng áng chừng thế, nàng thua hắn cỡ mười tuổi.
Hắn ba mươi ba, nhưng trông cằn cỗi như người đã tứ tuần, tháng nào quên nhuộm lại tóc là trông thấy lốm đốm sợi bạc ngay.
Dẫu cách biệt tuổi tác là thế, nhưng chắc vì uống cà phê ở đây nhiều quá, nên cả hai tự quen thân nhau, coi nhau như bạn bè, không hề câu nệ.

Gọi là bạn bè, nhưng ngoài việc hắn biết nàng là trẻ mồ côi, không có người thân thích gì và nàng biết hắn đã ly hôn vợ, đồng thời có một đứa con gái mười tuổi ra thì bọn họ không biết gì về nhau nữa cả.

Nhiều đêm muộn, trong quán chỉ còn lại một chủ một khách, hắn muốn gợi chuyện với nàng, nhưng một phần không biết nên bắt đầu thế nào, phần khác lại sợ đụng chạm vào nỗi đau của người ta, nên đành thôi.

Vậy là ngày qua ngày, hắn cứ như con ong cần mẫn, tự ngồi trên xe lăn đến quán cà phê Ngọt của nàng, mang theo một chiếc ipad, rồi ngồi ở đó cả nửa buổi, yên tĩnh như một bức tượng băng, không bao giờ có dấu hiệu tan chảy.

“Anh là hoạ sĩ à?” Mang cà phê tới, nàng lên tiếng hỏi khi thấy hắn đã vẽ một con thỏ trên ipad, có điều con thỏ này lại có tận ba cái tai.

“Vẫn chưa đến mức gọi là hoạ sĩ.” Hắn đặt bút xuống, ngước lên nhìn nàng rồi nói tiếp: “Anh chuyên vẽ bìa cho sách thiếu nhi.”

Xem ra vì vậy mà hắn có thể tự do làm việc, nàng thoáng nghĩ, rồi cảm thấy trong lòng bỗng dưng có một cảm giác nhẹ nhõm xuất hiện, cảm giác ấy trườn dần lên như một nhánh hồng leo, lên đến tận cổ, khiến nào không nén được mà thở phào.

“Anh làm công việc này lâu chưa.”

“Mới tầm hai năm thôi.”Rồi không đợi nàng hỏi, hắn chủ động nói: “Trước anh làm giáo viên dạy Mỹ Thuật ở trường tiểu học, trường Thường Xuân ngay ngõ A ấy, chắc em biết.”

“Em biết chứ. Nhiều khách quen của em cũng có con học ở trường đó.”

Cả hai đang tán gẫu thì một người đàn ông xuất hiện ở cửa, người này ăn mặc như dân văn phòng, nhưng sắc mặt lãnh đạm, đôi lông mày kiếm hơi cau lại lúc nhìn vào nàng và hắn.

Nàng nhìn vị khách mới tới, lạnh giọng bảo: “Anh lại đến làm gì?”

Nàng dùng từ “lại” có nghĩa đây không phải lần đầu người đàn ông này đến đây, nhưng anh ta không phải khách hàng, không biết anh ta với nàng có mối quan hệ gì. Trong lòng hắn chợt có một cảm giác râm ran, đau ngứa như bị vuốt mèo cào nhẹ vào, hắn cũng đưa mắt nhìn chằm chằm ra hướng cửa.

“Ra đây nói chuyện.” Người đàn ông gằn giọng.

Nàng khoanh tay, đanh mặt lại, không hề có ý nhượng bộ: “Tôi không có gì để nói cả. Anh đi đi, đừng cản trở tôi kinh doanh.”

Người đàn ông giơ điện thoại trong tay lên, như thể trong đó có thứ gì đó mang tính uy hiếp đối với nàng, anh ta ngạo nghễ: “Chắc chưa?”

Hắn hết đảo mắt quan sát thần sắc của người đàn ông, lại tỉ mỉ đánh giá biểu cảm của nàng. Ngay lúc chiếc điện thoại ấy được rút ra, nàng đã có chút dao động, trong đôi mắt ấy bùng lên một thứ cảm xúc khó diễn tả được, giống như vừa giận dữ, lại vừa giễu cợt đối phương. Hay là giễu cợt chính mình mới đúng nhỉ?

Nàng nheo mắt, rồi bảo: “Đi, ra ngoài nói chuyện.”

Hắn đưa tay ra, định níu lấy nàng nhưng trượt. Nàng đi mất nhanh quá, chỉ còn bàn tay hắn hụt hẫng ở giữa không trung.

Chưa đầy mười phút thì nàng quay lại quán, chỉ một mình. Người đàn ông không hề theo vào nữa. Mắt nàng đỏ au, ầng ầng như phủ một tầng sương mỏng, bên mặt trái cũng hồng lên bất thường, dường như còn có một vết lằn mờ mờ.

Chẳng lẽ tên khốn đó đ//ánh nàng? Hắn nghĩ, rồi giật mình. Hắn muốn hỏi nàng, mà lại thấy chuyện này hơi riêng tư quá, với mối quan hệ của họ, hỏi tới tận gốc rễ những chuyện không hay của đối phương như thế, xem ra cũng kỳ.

Đồng hồ điểm bảy giờ tròn, hắn nhận ra đã đến giờ mình phải đi về. Vì vậy hắn đặt tiền lên mặt bàn, rồi lặng lẽ rời đi.

Nắng vừa bớt gắt, như thường lệ, hắn lại mang theo ipad đến quán. Nàng vừa nhìn thấy bóng hắn ở cửa đã bắt đầu pha cà phê.

“Anh suốt ngày chê cà phê đắng mà vẫn tới uống hoài đó thôi.”

“Làm giàu cho cô còn gì.”

Nghe hắn nói, nàng cười lớn rồi bảo: “Được mấy đồng đâu, em mà giàu thì khác.”

“Khác thế nào?”

“Không biết nữa, đi nơi khác chẳng hạn.”

Tuy không biết lời nàng nói là thật hay đùa, nhưng hắn nghe xong vẫn hơi sững người. Rồi hắn bảo: “Em mà đi, cửa tiệm để cho ai?”

Từ đó đến giờ, nàng đều một thân một mình trông coi quản lý nơi này, từ pha cà phê, rửa cốc chén, chăm hoa, quét dọn. Quán chưa bao giờ thuê người làm, nàng lại chẳng gia đình, không người thân, nàng mà đi, hương cà phê nồng nàn cũng đâu còn.

“Thì dẹp tiệm thôi, chứ còn để cho ai.” Nàng nói thản nhiên, như thể trong lòng đã có quyết định từ lâu lắm rồi, như thể chẳng có lưu luyến, nuối tiếc gì với “căn nhà” này.

Nghĩ ngợi thế nào, nàng lại bảo: “Hay em để tiệm cho anh nhá. Chứ dẹp tiệm đi, thì anh đâu còn chỗ mà kiếm tìm cảm hứng để vẽ tranh nữa.”

Hắn nghe nàng nói thế thì phì cười. Rồi trong từ nụ cười ấy, một ánh buồn heo hắt lộ ra, như ánh nắng sau một trận mưa rào, vàng nhạt, lặng câm, chẳng đủ để hong khô mặt đường ướt nước.

“Anh thế này… ngoài ngồi một chỗ vẽ tranh còn làm được gì.”

Như để cố che giấu cái vẻ ảm đạm trong mắt, hắn gõ gõ lên chiếc bánh của xe lăn, gắng gượng nặn ra một nụ cười như trẻ con lần đầu tập nặn đất màu, lúng túng đến nỗi không biết mình đang làm đúng hay sai.

Trời bắt đầu nổi gió, từng đám mây âm u kéo đến, che mất quầng sáng ít ỏi còn sót lại trên tầng không, lá vàng bay tứ tung, dòng người đi bộ vội vã trên đường, tất cả báo hiệu một cơn mưa sắp đến.

Sắp bảy giờ tối rồi, sắp đến giờ hắn phải về nhà. Nhưng nếu bây giờ trời đổ mưa, có lẽ về muộn một chút cũng không sao. Hắn nghĩ vậy, rồi trong vô thức, vô thức đến nỗi chính hắn cũng chẳng nhận ra, não bộ đã truyền đến một tia suy nghĩ, mong trời đổ mưa thật nhanh.

Khéo thay, trời mưa rất nhanh.

Mưa nặng hạt, trắng xoá đường, chẳng mấy mà mặt đường khô hạnh của mùa hạ đã ướt nhèm, trên những vũng nước đọng, tầng tầng lớp lớp b**g bóng xuất hiện rồi vỡ ra, luân phiên nhau như đang hoà thành một bản giao hưởng trong câm lặng.

“Ý, mới đó mà đã mưa rồi.” Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, khẽ suýt xoa. Rồi lại nhìn vào đồng hồ điện thoại và bảo: “Anh ngồi đợi mưa tạnh rồi hẵng về, chứ mưa gió thế này sao về được.”

Người bình thường đi mưa về gió đã khổ rồi, nói chi người ngồi trên xe lăn như hắn. Hắn nghĩ thế rồi tự gật gù. Ừm, đúng thế.

“Anh đợi tạnh mưa rồi mới về.”

Liếc thấy cà phê trong cốc đã cạn đáy, chỉ còn mấy viên đá chỏng chơ lạo xạo bên trong, nàng quay vào bên trong, chẳng mấy chốc đã mang ra một ly cà phê mới.

Có điều lạ thay, lần này nàng mang ra một ly cà phê còn bốc hơi nóng. Hắn kinh ngạc mở to đôi mắt, lúng búng hồi lâu không thốt lên lời, như thể vừa gặp phải một chuyện bất ngờ đến nỗi đáng sợ.

Thấy biểu cảm ấy, nàng hơi buồn cười.

“Trời mưa lạnh mà. Em định mang cho anh thứ gì đó nóng uống cho ấm bụng, nhưng khổ nỗi tiệm chẳng có gì ngoài cà phê.”

Đây có thể coi như là nàng phá lệ vì hắn không? Tuy chưa uống được ngụm cà phê nóng nào, mà hắn đã thấy thân nhiệt tăng lên, từ trong lồng ngực, hơi ấm lan khắp khoang bụng, dần dần chuyền đến tứ chi, rồi mới lên tận mặt, tận tai.

Nàng cũng chuẩn bị cho mình một ly cà phê giống của hắn, nhưng ly của nàng là cà phê đá, hai người ngồi cạnh nhau ở vị trí ngay sát cửa kính, đăm đăm đưa mắt ngắm nhìn làn mưa bên ngoài.

“Mỗi lúc mưa thế này, nhìn ai nấy đều vội vã đi trên đường, em lại thấy ghen tỵ với họ.” Nàng thủ thỉ tâm tình.

“Tại sao?”

“Tại sao á? Hừm… chắc vì em nghĩ họ vội vã như thế là để nhanh chóng trở về nhà. Cái cảm giác về đến nhà ấy, bước qua cánh cửa, giông bão bên ngoài bỗng bé con con như những hạt sương mù. Cảm giác ấy, chắc sẽ tuyệt lắm.”

Giọng nàng chậm rãi, buồn hiu hiu như một cơn gió bấc, làm lòng hắn se lại, hắn thương thay cho nàng. Tuy hắn là người tàn tật, cuộc sống cũng không đến nỗi quá viên mãn tròn đầy, nhưng hắn vẫn có một cô con gái, có con gái, tức là vẫn có gia đình, có chốn để “dung thân”, để tựa vào. Còn nàng thì khác, nàng quá cô đơn.

“Mà đâu, tính ra, em cũng có người thân đấy chứ! Em có anh trai đấy.” Nhắc đến anh trai, vẻ mặt của nàng không những không có chút vui mừng, ấm áp nào, ngược lại còn đầy chua chát, châm biếm.

Trong đầu hắn bỗng vụt qua một hình ảnh, một cách hơi rụt rè, hắn hỏi: “Là… người đàn ông hôm trước đến tìm em à?”

“Ừ.” Nàng cũng chẳng buồn giấu diếm.

“Anh trai cùng mẹ khác ba.”

Cả hai yên lặng vài giây, nàng lại bảo: “Năm mười bảy tuổi, em vào nghề.”

Ba mẹ mất sớm, nàng và anh trai cùng mẹ khác ba được bà ngoại nuôi nấng.
Năm nàng mười bảy, anh trai hai tư thì bà bệnh nặng. Biết tin bà bệnh, ông anh lêu lổng bỏ đi biệt tăm vì sợ phải “gánh nợ vào thân”.

Giấu diếm bà nội, nàng làm “nghề ấy” để nhanh chóng kiếm tiền viện phí. Nhưng cuối cùng bà nàng vẫn chỉ trụ được một năm rồi đi.
Sau khi bà đi, nàng tình cờ gặp lại người anh trai cùng mẹ khác ba của mình cũng trong “nghề.” Nhưng khác với nàng, anh ta làm nhiệm vụ dẫn mối.

“Bà mất, em chỉ làm thêm hai năm để đủ tiền mở tiệm, rồi rời khỏi đó. Nhưng anh ta không chịu tha cho em.”

Anh ta làm đủ trò, từtạo áp lực bằng những video không đàng hoàng, dụ dỗ bằng lời ngon tiếng ngọt, đến cho người gây rối ở cửa tiệm. Cứ dây dưa với nhau mãi, tới tận bây giờ.

Anh trai nàng quyết không buông tha cho nàng, còn nàng thì quyết không chịu thoả hiệp.

Nàng lấy từ tạp dề ra một bao thuốc, hiếm khi hắn mới trông thấy nàng hút thuốc. Nhưng lần này nàng chỉ châm lửa thôi, không hút. Dường như châm lên chỉ để ngửi mùi cho bình tĩnh lại vậy.

“Đời, lắm lúc khốn thật anh ạ.”

Hoá ra nàng không chỉ cô đơn. Nàng còn khổ nữa.

Hắn yên lặng nhìn gương mặt nàng, từ mắt, tới lông mi, gò má. Bỗng chốc, khao khát được trở về làm một người bình thường sau bao năm ngủ say lại trở mình, thức giấc.

Nếu hắn còn đôi chân…. Giá mà như thế, nhưng làm gì có “giá như”?

Mưa vẫn ồn ào, nhưng đã bớt nặng hạt, lúc này thì tiếng chuông gió ở cửa vang lên, một cô bé áng chừng mười tuổi đẩy cửa bước vào. Thấy hắn, cô bé reo lên “Ba!”

Con gái hắn lanh lợi và đáng yêu hơn nhiều so với hình dung của nàng, hơn nữa còn rất lễ phép.

“Thấy ba mãi không về, con đoán chắc ba bị mắc mưa, nên tới đón ba á!” Con bé giải trình, đôi mắt sáng lên như thể đang nói về một công lao hiển hách.

“Bé giỏi quá ha!” Nàng vừa vỗ vai vừa khen ngợi cô con gái của hắn.
Vậy là hai cha con dắt díu nhau ra về. Qua khung cửa kính, nàng trông thấy cô gái nhỏ nghiêng mình cật lực che ô cho hắn, tán ô ngả hết về bên phải. Nhìn cảnh đó, mắt nàng rưng rưng.

“Có gia đình thật tốt.”

Từ sau đêm mưa ấy, hắn không ghé quán nàng nữa.

Nàng nghĩ, chắc hắn sợ mình, cũng có khi là kỳ thị mình.

Ừ, một cô nàng từng làm gái bán hoa, ai mà chẳng khinh nhờn được, ai mà chẳng muốn tránh xa. Nàng biết thế, thì có gì đâu mà buồn.

Thế nhưng, khách vào mua cà phê thi thoảng vẫn ngó thấy nàng lau mãi không xong một cái cốc, đôi mắt thất thần nhìn về phía cửa ra vào, nhìn đến nỗi người ta tưởng như nếu thêm vài giây nữa là từ trong đôi mắt ấy sẽ chảy ra hai dòng dung nham, đỏ ửng, rạo rực, rát cả cõi lòng.

Buổi chiều chủ nhật một tuần sau, hắn mới xuất hiện. Nàng mừng mừng tủi tủi, chưa kịp hỏi han gì, hắn đã thông báo: “Anh với con gái sắp chuyển nhà.”

“Chuyển nhà? Anh chuyển đi đâu?” Nàng tròn mắt, nghe như sét đánh giữa trời quang.

“Chuyển sang khu phố khác, cũng không xa lắm đâu. Nhưng… chắc anh không lui tới quán được nữa.”

Ý là ngày trước, hắn sống ở ở ngay đầu con ngõ này, chứ giờ cách bao nhiêu đoạn đường, hắn đi lại bất tiện, nên chắc sẽ không tới đây nữa. Nhưng nàng biết, cách trở là lòng hắn, chứ đâu phải phố phường.

“Ừ, thế à. Em biết rồi. Có sao đâu. Nào có dịp đi qua đây, lại ghé quán em.” Nàng cười cười, mà nụ cười méo xệch, gượng vô cùng.

“Anh ra bàn ngồi đi, em pha cà phê cho.”

Lặng vài giây, hắn chậm chạp bảo: “Con gái anh còn đang đợi bên ngoài. Anh tới… để nói với em vậy thôi.”

“Ừ, ừ thế à?”

Chính nàng cũng không biết, từ nãy đến giờ, nàng đã ừ, ừ thế à mấy lần. Rõ là nàng đang bối rối, nhộn nhạo và buồn da diết.

“Giữ sức khoẻ nhé, cô chủ nhỏ.” Trước khi đi, hắn cười, rồi nói với nàng một câu khách sáo vô cùng.

Hắn ra đến cửa, nàng lại lẩm bẩm: “Ừ. ừ, thế…”

Thế là người cũng đi. Nàng muốn giữ lại, nhưng giữ với ly do gì đây? Một kẻ cô đơn như nàng, một kẻ ngoi lên từ bùn đất như nàng, một kẻ mà trên người còn chưa gột sạch được cái vị đắng nghét của quá khứ, thì giữ người ta lại làm gì đây?
Giữ sao được. Vì nàng đâu có xứng.

“Đâu có xứng.” Nàng lẩm bẩm, bất giác, nước mắt trào ra, dữ dội tựa như cơn mưa mà đêm ấy cả hai đã cùng ngắm qua khung cửa kính.

Cô con gái chầm chậm đi bên cạnh hắn, được một đoạn, bỗng cô bé nói: “Con thấy ba thương cô ấy lắm. Ba cưới cổ về đi, con không sao mà.”

Động tác lăn bánh của hắn khựng lại, ánh hoàng hôn ấm áp như vỏ quýt chín bỗng trở nên nóng rát và gay gắt khác thường, làm hắn nóng mặt, nóng cả lòng.
Nhưng rồi, hắn chỉ cười, đôi mắt buồn buồn nói: “Cô ấy xứng đáng với một người tốt hơn ba.”

Trời ơi, cái thứ tình yêu cao thượng của hai con người tự cho bản thân là hèn mọn, khiến cho đất trời cũng phải nghiêng mình tiếc thương.
Đứa trẻ thì không hiểu tình yêu, cũng không hiểu thế nào là cao thượng, hèn mọn, thế nào là không xứng, không được. Nó chỉ thấy lời ba nói không đúng. Vì vậy nó cãi ngay: “Ai bảo. Ba của con tốt nhất! Không có điểm nào để chê hết.”

Hắn cười, xoa đầu con bé.

Dải nắng nhạt đổ nghiêng, làm hai cái bóng một lớn một bé in nghiêng trên nền đường, xiêu xiêu vẹo vẹo. Bóng của hắn thấp hơn cả bóng của con hắn.

Hắn thì có gì mà tốt, đến che nắng cho nàng, còn chẳng che được.

Lặng đi vài giây như thế, rồi hắn lại đặt tay lên hai bánh xe, ân cần bảo: “Mình về thôi.”

Hôm nay, có người đi qua cửa tiệm, vô tình nhìn lên bảng hiệu mới được cất lên, lạ lẫm cảm thán: “Ơ!? Quán này đổi tên rồi.”

Tiệm của nàng vẫn chỉ bán một loại cà phê.
Đen, đắng, có đá.
Ngoài mặt tiền vẫn kê những chậu hoa nở theo mùa, Xuân, Hạ, Thu, Đông, chẳng đóng cửa bao giờ. Trong quán, lúc nào cũng nồng nà hương cà phê, như muốn quấn quýt bện lên từng chân tơ kẽ tóc của người đến, rồi nối theo gót chân người đi ra đến tận ngoài phố.

Khách quen xưa cũ thường thì thầm rủ rỉ bảo những vị khách mới đến, rằng tiệm này trước kia tên Ngọt, sau chẳng biết vì lý do gì, mà cô chủ trẻ lại đổi thành “Đợi.”

Cà phê đợi.

Mà người cũng đợi…
Nhưng biết đợi đến tháng nào, năm nào đây?

Viết bởi Dạ Hi.

Tôi đột nhiên hiểu ra tại sao người lại nói"Gọi tôi bằng tên của cậu.""Vì khi yêu một người sâu sắc, bạn sẽ vô tình xoay...
29/03/2024

Tôi đột nhiên hiểu ra tại sao người lại nói
"Gọi tôi bằng tên của cậu."

"Vì khi yêu một người sâu sắc, bạn sẽ vô tình xoay người nhìn lại khi tên của người ấy được cất lên."

"Hãy trở thành ánh sáng trong cuộc đời nhau"Càng trưởng thành càng cảm thấy năng lượng hợp nhau quan trọng hơn tất cả nh...
27/03/2024

"Hãy trở thành ánh sáng trong cuộc đời nhau"

Càng trưởng thành càng cảm thấy năng lượng hợp nhau quan trọng hơn tất cả những thứ như vẻ bề ngoài, tiền bạc hay địa vị.

Ở bên một người, nếu năng lượng người ấy trao cho bạn có thể khiến bạn ngày ngày vui vẻ thức giấc, tối tối yên tâm đi ngủ, làm bất cứ việc gì cũng tràn đầy động lực, ngập tràn mong đợi với tương lai, vậy thì bạn đã không yêu sai người.

Tình cảm phù hợp nhất, không phải trói buộc lẫn nhau dưới danh nghĩa tình yêu, mà là cùng bầu bạn, trở thành ánh mặt trời của đối phương.

Hoa nhạt tao nhã, nước nhạt vị thật, người nhạt thuần khiết.Tình cảm giữa người với người nên hài hòa, chừng mực, có như...
24/03/2024

Hoa nhạt tao nhã, nước nhạt vị thật, người nhạt thuần khiết.

Tình cảm giữa người với người nên hài hòa, chừng mực, có như vậy mới duy trì lâu dài được. Nếu lúc nào cũng quá mặn nồng sâu đậm thì lúc ngọt ngào nhất cũng có thể dẫn đến chia tay. Nếu tình cảm luôn thăng hoa, thì khi bất ngờ tuột dốc sẽ khiến người trong cuộc hụt hẫng, chơi vơi. Bởi vậy mà người xưa nói: “Càng nồng thì lại càng phai; thoang thoảng hoa nhài mới được thơm lâu.”

Đừng dùng cái nhìn và nhận định của bản thân, đi đánh giá một người, phán đoán đúng sai của một sự việc. Đừng yêu cầu quan điểm của người khác phải giống với bạn, đừng kỳ vọng người khác có thể hoàn toàn thấu hiểu bạn, mỗi người đều có tính cách và quan điểm của mình.

Hoa nhạt tao nhã

Giữa người với người, thêm một sự thông cảm thì sẽ bớt một chút hiểu lầm. Giữa tâm với tâm, có thêm một phần bao dung, sẽ bớt đi một số tranh chấp.

Con người ai cũng biết thời gian qua đi sẽ không bao giờ trở lại. Luôn quá xem trọng bản thân mới lo lắng được mất, cảm thấy mọi người cần phải hiểu mình. Thật ra, làm người phải xem nhẹ bản thân, bớt tự ngã một chút, nghĩ cho người khác nhiều hơn một chút, mới có thể cảm nhận được niềm vui.

Có câu tâm rộng bao nhiêu, thì niềm vui nhiều bấy nhiêu, bao dung càng nhiều, có được càng nhiều. Người có nội tâm tươi đẹp sẽ luôn hiểu rằng mình phải sống tử tế mỗi ngày, dù không được thông minh như người nhưng đầu não luôn luôn thanh tỉnh.

Chung sống hài hoà giữa người với người là cả một nghệ thuật, muốn làm tốt thật chẳng dễ dàng gì. Chỉ khi có một cái tâm vô cầu, không truy cầu đền đáp, chẳng tính toán thiệt hơn, mới có thể mắt nhắm, mắt mở “chín bỏ làm mười”, rộng lòng bao dung cho người ấy.

Nước nhạt vị thật

Ở đời, sự chân thật quý hơn ngàn vàng. Đừng ở sau lưng nói xấu người khác, đừng để ý bị người ta nói. Người không có tài năng gì thì không được nói tới, càng là người xuất sắc thì lại càng bị người ta nói. Trên đời không có chuyện nào không bị bình luận, cũng không có người nào không bị phê bình.

Miệng lưỡi của người khác thì chúng ta không cách nào kiểm soát được, nhưng chúng ta có thể dùng một trái tim thản nhiên chân thật để đối diện với tất cả phiền muộn. Tâm tĩnh thì mới có thể nghe thấy âm thanh của vạn vật, tâm thanh thì có thể nhìn thấy bản chất của vạn vật.

Lắng tâm của mình lại, yên lặng nhìn mọi sự biến đổi. Tiếp xúc với người khác, cần phải chú trọng để ý cách đối đãi. Có một số chuyện phải nhịn, không được tức giận, có một số người, phải nhường, không được oán hận trách móc.

Chịu thiệt một chút trong lời nói cũng chẳng sao đâu, cứ nhường phần hơn cho họ. Ai ai cũng cần được tôn trọng, ai ai cũng khao khát được thấu hiểu. Nước sâu không lời, người vững không nói. Học cách làm nguội tính cách, học cách kìm chế cơn giận khi đối mặt với việc không hài lòng, như vậy sẽ nhìn được cuộc sống một cách chân thực.

Người nhạt thuần khiết

Không nhất thiết việc gì cũng phải quá xuất chúng để mà tự làm khó mình; đối với người khác không thể quá khắt khe, quá khắt khe không có bạn bè. Biết cách nhường nhịn, là thể hiện khí chất; biết bao dung, là thể hiện sự độ lượng. Mọi chuyện không cầu thập toàn, chỉ mong tận tâm; vạn sự không cần viên mãn, chỉ mong tận lực.

Có một số chuyện, cố gắng hết mình mới biết thành tích, phấn đấu một chút mới biết tiềm năng của mình. Hoa nhạt tao nhã, nước nhạt vị thật, người nhạt thuần khiết. Làm người phải biết ‘nhạt’, nhạt mà thơm lâu. Không tranh, không tranh giành, không nịnh nọt, không diêm dúa, không thô tục.

Trong nhạt là mùi vị thật, trong nhạt có hương thơm thật. Nếu tâm không lo nghĩ, thứ gì phiền nổi bạn? Nếu người không lưu luyến, ai làm khổ được bạn? Nguyên nhân của đau khổ bởi vì so sánh, nguyên nhân của phiền não chính là ở tâm.

Điềm tĩnh – chắc chắn không tổn thương, thản nhiên – chắc chắn không phiền muộn. Dục vọng là nước đang sôi sục trong nồi, lòng người là trà trong ly, nước vì nhiệt lượng của lửa mà sôi sục, lòng người vì thành ly mát lạnh mà không hoảng sợ. Khi dục vọng gặp cái lạnh, trong tâm trầm tĩnh, thì sẽ không còn phiền muộn.

Sự trưởng thành của một chàng trai thường bắt đầu bằng việc đánh mất đi người mà anh ấy yêu nhất.Sự trưởng thành của một...
24/03/2024

Sự trưởng thành của một chàng trai thường bắt đầu bằng việc đánh mất đi người mà anh ấy yêu nhất.

Sự trưởng thành của một cô gái là bị chàng trai đ/ạp đổ sự chân thành của cô ấy.

ăn chay, ăn mặn, ăn ít, ăn nhiều, ăn gìthời Đức Phật và 500 vị a la hán, đi khất thực gieo duyên, bà con cho gì thì ăn đ...
21/03/2024

ăn chay, ăn mặn, ăn ít, ăn nhiều, ăn gì

thời Đức Phật và 500 vị a la hán, đi khất thực gieo duyên, bà con cho gì thì ăn đó, chay mặn không từ chối, hôm nào bá tánh cúng dường trái cây thì ăn trái cây cho hết, có thịt thì dùng thịt, có cháo thì dùng cháo, không thích, cũng không chê.

Các Ngài là bậc Thánh, nên ăn cho qua ngày, giữ thân mạng để gieo duyên và truyền Pháp.

Đức Phật thọ 80 tuổi thì tạm biệt mọi người, mà đồ ăn thời Ngài sống, nhất là bên xứ Ấn, thì chuyện về an toàn vệ sinh thực phẩm, thật là khó nói. Anh em nào qua Ấn rồi thì biết, các anh em Ấn đi toilet xong là bay thẳng vào bàn, bốc tay ăn luôn, rồi nhiệt tình bốc qua cho anh em quốc tế ăn chung nữa.

trong Kinh có ghi, Đức Phật và các đồ đệ chỉ ăn 1 bữa / ngày, còn tại sao không ăn 2-3 bữa thì chưa giải thích rõ (hoặc tôi chưa đọc tới). Mà theo tư kiến của tôi, thì với đồ ăn cúng dường rất ngẫu nhiên, kèm với an toàn vệ sinh thời đó thì ăn càng ít thì càng ít bệ.nh tật. Nói chung là ăn đủ sống, chứ không biết là đang nuốt cái gì vào người, nên ăn ít cho nó an toàn.

ăn ít như vậy, chay mặn không phân biệt, điều kiện y tế cũng hạn chế, mà Đức Phật sống đến 80 tuổi thì thật là 1 case study rất đáng suy ngẫm cho ngành dinh dưỡng sau này.

nói ăn thịt để phát triển xương cơ đầy đủ là chưa chuẩn, vì con voi, con tê giác, con đa điểu, ăn toàn cây với hạt, mà cơ bắp xương cốt nó to kinh hoàng. Riêng con đà điểu nó tăng số ký nhiều hơn cả số ký thức ăn nó đã tiêu thụ. Kiểu một năm ăn có 10kg đồ ăn mà trọng lượng cơ thể tăng thêm 20kg, vậy 10kg kia ở đâu ra.

có vài tạng người, hít thở thôi cũng lên ký, tôi từng chứng kiến 1 người chỉ ăn dưới 1000 kcal / ngày, đi làm 8-9 tiếng, về nhà vẫn vận động sinh hoạt, vậy mà vẫn không xuống kg. (Một người nam trung bình cần ăn 2,500 kcal / ngày, nữ thì 2000, chỉ là vận động bình thường thì sẽ giữ kg.)

tại sao?

nếu thuyết kcal là chuẩn, thì tại sao nạp kcal thấp như vậy mà vẫn không xuống cân. Rất có thể, theo tư kiến của tôi, người đó có thể hấp thụ năng lượng thêm từ nguồn khác nữa, chứ không phải từ việc ăn uống đơn thuần. Nó giống trường hợp con đà điểu vậy.

và cả thời Đức Phật, nếu chỉ ăn 1 bữa / ngày, ăn vừa đủ no, rồi đi bộ cả ngày như thế, cỡ nào thì nguyên tăng đoàn sẽ gầy trơ xương ra hết, chứ không thể da dẻ hồng hoà như Kinh miêu tả được.

nếu các Ngài vẫn healthy dù ăn 1 bữa thì có 2 trường hợp thôi:

một, là như ở trên, các Ngài có hấp thụ thêm từ nguồn năng lượng của Trời Đất ngoài đồ ăn thức uống nữa.

hai, là các Ngài không cần đến 2500 kcal để duy trì, vì các thân tâm càng trong sạch thì làm việc hiệu quả hơn, dùng ít năng lượng hơn.

dễ hiểu là thế này,

một ngày anh em suy nghĩ phóng dật đủ chuyện, tính hết chuyện này đến chuyện kia nên não đốt năng lượng cho mấy chuyện dư thừa nhiều quá. Nếu ít nghĩ, ít lo thì ít tốn năng lượng.

tâm anh em tham sân nhiều, nó ảnh hưởng đến hệ tiêu hoá, hệ hô hấp, tim mạch, chuyển hoá, nên ăn vào nhiều mà không có dùng được tối đa và hiệu quả.

nên tâm có chuyện, ăn đồ xịn cỡ nào, cũng không hấp thu được nổi.

khúc này anh em mà thông được,

thì việc lựa chọn ăn chay, ăn mặn, ăn ít, ăn nhiều thì phải trên tiêu chí ăn gì tốt cho tâm, chứ không riêng tốt cho phần thân nữa.

món gì mà làm thân tâm nặng nề hơn, khó tiêu, khó ngủ, khó tập trung, lề mề hơn, thì anh em cứ tra lại hết. tự mình thiết kế thực đơn cho mình.

5 năm nay tôi ăn rất ít, buổi sáng chỉ 1 ly sinh tố trái cây tổng hợp, trưa chiều thì nhà có gì ăn đó nhưng khẩu phần ăn giảm đi khá nhiều. Cân nặng không thay đổi, có kèm thêm 4 buổi tập sáng nữa, hiện giờ thì thấy thực đơn không có gì cần cải tiến thêm, đi xét nghiệm mỗi năm thì các chỉ số máu trong 5 năm qua cũng duy trì.

còn vụ ăn chay, là do sau này các Tổ bên Bắc Tông (Phật giáo) đề ra, vì do không cần đi khất thực nữa, nấu nướng tại Chùa cũng dễ dàng, nên ăn chay thực dưỡng cho nhẹ người, bớt sát sanh, nuôi lòng từ. Tôi thấy tốt, ai ăn chay đúng dinh dưỡng, tôi luôn ủng hộ.

tuy nhiên, cái gốc vẫn là Tâm Chay, còn ăn chay chỉ là phương tiện, ai dùng thế nào tuỳ theo căn cơ mỗi người.

nên cũng khó nói, người ăn mặn là không có Tâm từ.

anh em có tranh luận vụ chay mặn này thì phải tỉnh táo,

vì cốt lõi là ăn gì cho đủ dinh dưỡng cho phần Thân và nuôi dưỡng tâm Từ cho phần Tâm thì vẫn tốt nhất.

chứ không nên chấp qua nhiều vào hình tướng ăn.

còn ăn ít hay ăn nhiều thì rõ ràng ở trên rồi, nếu không biết thức ăn nạp vào có tốt và an toàn hay không thì ăn ít và đủ là ổn,

ăn nhiều mà toàn đồ không rõ nguồn gốc hoặc không tiêu hoá hết thì sinh đủ bê.nh trong người.

ok, tóm bài lại,

không có thực đơn chuẩn,
anh em quan sát bản thân rồi tự thiết kế thực đơn cho mình,

nhưng tối ưu, cái xe ít đổ xăng mà vẫn chạy ngon, vẫn hay hơn là cái xe uống xăng như nước mía mà làm việc không hiệu quả.

bonus:
có thêm vụ ăn uống âm dương nữa, gạo lứt muối vừng, nhưng để hôm nào biên mở rộng thêm. tuy nhiên để thêm góc nhìn thôi, chứ đừng mắc kẹt.

cheers
bác 7b

——
Hình của Johnson Tsang

Pv: Đức Minh

Ủa alo. 😐😐  ko phải
12/03/2024

Ủa alo. 😐😐
ko phải

Quá khứ,Có lúc muốn quên điCó lúc lại muốn nhớ cho thật kĩVì quên nên ta mới không bị nó níu giữ, mới có thể bước về phí...
12/03/2024

Quá khứ,

Có lúc muốn quên đi
Có lúc lại muốn nhớ cho thật kĩ

Vì quên nên ta mới không bị nó níu giữ, mới có thể bước về phía trước. Tâm lý học nói rằng, một người không có nhiều ký ức chi tiết về thời thơ ấu, không hẳn vì họ đãng trí, mà bộ não đang tự động tìm cách xoá bớt những chuyện không vui để ta có thể hướng về tương lai, để ta tự điều chỉnh bản thân và không bị những ký ức cũ kìm hãm.

Vì nhớ nên ta mới biết mình đã có gì, nhận được gì, đánh mất gì. Quá khứ là một phần tạo nên ta của hiện tại, và có lẽ là cả tương lai. Một người có thể quên đi nhiều kỉ niệm không vui thời thơ ấu như một cơ chế đối phó, nhưng khi một sự kiện tương tự trong quá khứ được tái hiện, cơ thể ngay lập tức phản ứng, toát mồ hôi, run rẩy, bật khóc… Bộ não có thể đã tìm cách quên, những cơ thể thì vẫn còn nhớ ký ức ấy.

Bản thân ta biết nên nhớ điều gì, quên điều gì, nhưng nhiều khi không kiểm soát được. Không phải lúc nào ta cũng quên được chuyện cần quên, nhớ được chuyện nên nhớ mà là ngược lại, nhớ những chuyện đáng quên và quên những chuyện đáng nhớ.

Address

42 Hùng Vương, P. Lộc Thọ
Nha Trang
65000

Telephone

+84779377901

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Đại Lý Tour Du Lịch Nha Trang posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Videos

Share

Category

Nearby travel agencies