13/04/2023
"Trời có mây…
Cây có lá…
Và Ma Lé có bình yên…
Gác lại những bộn bề của cuộc sống, công việc ngổn ngang với deadline đang tới, ngày tôi đến Ma Lé đang là xuân.
Trời trong veo, lác đác vài gợn mây trôi hờ hững.
Tháo ba lô khỏi vai, nhắm mắt và hít một hơi thật dài, tràn đầy lồng ngực là một bầu không khí trong lành, mát mẻ.
Bất chợt cảm giác mình như một đứa trẻ với đầy những háo hức trong tim.
Mấy đứa trẻ ngồi trên xích đu ở nhà cộng đồng đang đùa giỡn, thấy người lạ ngước nhìn đầy bẽn lẽn, xấu hổ chạy ù đi khi được hỏi chuyện.
Cái làng ấy nhỏ xíu, trầm mặc, vậy mà dễ làm ta phải lòng.
Phải lòng ngay khi vừa ngồi dưới hiên của ngôi nhà trình tường chỗ thì vàng tươi chỗ thì sẫm lại theo mưa nắng thời gian, lảng vảng khói bếp.
Tràn trong mắt là từng lớp từng lớp núi non hùng vĩ trùng trùng điệp điệp đằng xa.
Hương vị mùa xuân ở Ma Lé tinh khôi, mộc mạc, chẳng rộn ràng lễ hội như trong tưởng tượng về xuân trên vùng cao.
Mọi thứ chầm chậm, yên tĩnh lạ lùng, nhưng lại khiến ta cảm nhận rõ rệt sự nguyên sơ của những cung bậc cảm xúc trong mình.
Lúc thì ngạc nhiên và vỡ òa sung sướng chỉ vì thấy trong vườn nhà ai đó hoa mận, hoa lê nở trắng cây.
Lúc thì ngậm ngùi vì cây đào vẫn chỉ toàn nụ, thấp thoảng mới thấy vài bông nở, để rồi tự dưng gốc nghếch đến độ mong ước hoa nở nhanh trước khi mình về.
Lúc thì thấy mình nhỏ bé, chông chênh khi đứng giữa những thửa ruộng bậc thang hoa cải rực rỡ sắc màu.
Lúc thì thấy lòng đầy ấm áp khi hoàng hôn tràn xuống, không gian im ắng bị phá vỡ bởi tiếng mõ leng keng của đàn trâu bò nối đuôi nhau về nhà sau một ngày làm việc.
Mùa này còn là mùa lá tre rụng, nằm dài trên ban công tầng 2 của nhà cổ, nhìn những hàng tre cam đỏ trong nắng chiều thật thích mắt, mỗi khi gió thổi qua, những chiếc lá tre theo gió bay qua những ô cửa sổ, đôi khi lại len lỏi qua những khe hở của mái âm dương, bay vào nhà…
Tự dưng thấy mình bớt ồn ào như thể muốn trở thành người ở nơi đây, chăm chỉ và hiền hòa.
Tôi đã rất nhiều lần mơ mộng về Ma Lé một ngày hè.
Những ngày không gian được bao trùm bởi màu xanh của bầu trời nắng, màu xanh của núi rừng.
Những ngày nắng, chỉ thấy trời xanh và mây trắng.
Nắng có lúc vàng lúc không, ánh nắng nhảy múa trên sàn ngôi nhà cổ. Ngồi thẩn thơ nhìn lên tường nhà và tự hỏi, nắng đã vẽ gì, trên những bức tường đất.
Nhưng có khi là những ngày mưa đến độ ngồi ở nhà cũng ngắm được biển mây.
Vừa nắng là vậy, nhưng mưa xuống cái là lạnh teo.
Uống ly café và nghe những bản nhạc quen, ngắm dòng nước chảy, lại nghe cả tiếng của núi rừng vọng về trong cái tĩnh mịch của một ngày mưa, không biết bản thân trở nên lười nhác hay là muốn níu giữ thật lâu khoảnh khắc này.
Tôi sẽ không mơ về Ma Lé những ngày thu rồi đến đông sẽ như thế nào?
Vì cuộc đời là những gặp gỡ và chia ly, thứ đẹp đẽ đến mấy khi nên chia xa cũng chỉ có thể chào tạm biệt.
Tạm biệt, rồi để gặp lại nhau.
Tuổi nào mà chẳng chênh vênh, tuổi nào mà chẳng cần hạnh phúc, hạnh phúc nào mà chẳng cần bình yên?".
Tôi biết mấy ông đang nghĩ gì. Đương nhiên bài này không phải tôi viết rồi. Nhưng ảnh thì là tôi chụp.