07/06/2023
Nhà tôi ở Cam Hải Tây nhưng một phần ký ức tuổi thơ đẹp đẽ mà đến bây giờ nhắm mắt lại tôi vẫn cảm thấy ngọt ngào là ở Thủy Triều, Cam Hải Đông.
Năm tôi học lớp 6, tôi chơi thân với một cô bạn cùng lớp ốm nhom, đen nhẻm nhà ở xa tít ngoài động cát của xóm 2, Thủy Triều. Đây là mối duyên lành cho tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm đẹp.
Những ngày cuối tuần không đi học, tôi hay qua nhà bạn chơi. Lúc này cây cầu gỗ bắc qua Đầm Thủy Triều đã hoàn thành. Cảm giác đi trên chiếc cầu rung rinh, gió trên Đầm thổi mát rượi ắt hẳn không thể nào quên được. Chúng tôi đi xe đạp rồi gởi xe trong xóm, đi bộ băng qua những động cát lún mà buổi trưa hè mặt trời thì như đổ lửa, cát thì nóng bỏng chân.
Nhà bạn tôi và một số hàng xóm nữa ở giữa động cát như một ốc đảo nhỏ. Xung quanh bốn bề cát trắng, ở giữa có nước ngọt với những đám cây xoài, dừa, điều, dứa, bình bát, dương xỉ,… xanh tốt. Nước ngọt có rất nhiều, tôi nhớ mãi cái giếng chỉ sâu tới đầu gối mà cả xóm gánh nước về xài hoài không cạn. Nhà bạn tôi trồng rất nhiều dứa dọc bờ mương. Tới mùa dứa chín, má bạn tôi gánh từng gánh dứa trái nào trái nấy to bằng cái đầu người băng qua động cát, dọc theo làng Thủy Triều đi đò qua chợ Cam Đức bán.
Tôi nhớ như in những buổi đêm ở lại nhà bạn trong căn nhà lụp sụp, leo loét ngọn đèn dầu, ngoài vườn ếch nhái kêu inh ỏi. Thỉnh thoảng cũng lén rủ nhau ra động cát đùa giỡn, ngắm trăng, sao đến lúc mệt nhoài, lúc về nhà đứa nào cũng lấm lem đất cát. Có những buổi sáng sớm, chúng tôi áp mặt vào những đồi cát trắng tinh, mát lạnh cả người, mải mê nhìn những bông hoa dại màu tím trải dài xa tít tắp.
Lâu lâu, bạn tôi rủ đám con nít hàng xóm thi nhau leo qua mấy ngọn đồi ra biển Bãi Dài. Vừa đi vừa kiếm những bụi nhãn lồng vừa chín, dậy mùi thơm, hạt nào hạt nấy thật to, mút được xíu thịt trái ngọt ngọt mà hả hê trong lòng. Hay thò tay vô đám g*i của đám ma dương vặt từng trái chín bỏ vào miệng đầy thích thú, thứ mùi vị mà không thể diễn tả được bằng lời. Biển Bãi Dài lúc đó vô cùng hoang sơ, không một bóng người chỉ có rừng dứa dại mọc đầy trên bờ và bãi biển cát trắng chạy dài đến vô tận. Chúng tôi nằm dài trên bãi biển, sau một buổi leo qua mấy ngọn đồi mệt nhoài rồi thi nhau bắt ngao, đuổi theo những con còng gió rồi đắm mình trong biển nước mặn mòi, sạch trong…
Kể không hết những lần đi khám phá chỗ này, chỗ kia của Thủy Triều thì năm lớp 9, bạn tôi chuyển nhà đi nơi khác và tôi không còn lần nào ghé qua chỗ cũ nữa. Tụi tôi lớn lên, mỗi đứa một phương, tôi rời xa quê một thời gian dài rồi quyết định quay trở lại sống và làm việc tại quê nhà. Ngày về, chiếc cầu gỗ năm nào đã chỉ còn lại trong ký ức. Thay vào đó là chiếc Cầu Mới đẹp đẽ dang rộng đôi tay nối hai bờ Đầm Thủy Triều. Đại lộ Nguyễn Tất Thành xẻ dọc những ngọn đồi cát trắng, rồi từ đó những con đường thẳng tắp thi nhau chạy thẳng ra tận bờ biển Bãi Dài, đánh thức nàng thơ đã ngủ vùi tận mấy trăm năm nay. Nàng là cô gái quê chân chất, thật thà, ban sơ mà tôi từng biết, từng yêu, giờ đây nàng đã vươn mình thức dậy, sửa soạn đẹp đẽ, tươm tất để vươn mình ra thế giới.
Có lần, tôi bơi ra thật xa phía ngoài những chiếc thuyền đánh cá đang neo đậu. Tôi nhìn ngắm Bãi Dài say mê như thể mình là một chú rùa đã từng phá vỡ chiếc vỏ, chui ra tại bờ biển này, sau khi hết một vòng đại dương, tới tuổi trưởng thành lại quay trở về nơi cũ. Tôi nhìn thấy Bãi Dài lạ lẫm quá, bãi biển hoang sơ năm nào nay đã không còn. Trên bờ, những resort xinh đẹp, xanh mát mọc lên, nhiều công trình đang xây dang dở, nhiều người đi tắm biển, nhiều người ngắm bình minh. Bãi Dài của tôi khác trước nhiều quá. Một phần ích kỷ và luyến tiếc về những ngày xưa cũ trong tôi trỗi dậy. Nhưng tôi cũng hiểu rằng sự phát triển nào cũng có hai mặt của nó. Bản thân tôi dù yêu những điều xưa cũ, tiếc những kỷ niệm ngày thơ vẫn thầm mong tương lai sẽ tốt đẹp hơn, tươi sáng hơn với Bãi Dài, Thủy Triều, Cam Lâm của tôi. Những con đường bê tông, những vườn xoài Úc trĩu quả, nhà cửa, hàng quán đông đúc đã thay thế dần những con đường cát lún, những đồi cát trắng, những ngôi nhà lụp sụp. Nhà bạn tôi và hàng xóm ở làng Thủy Triều năm xưa đã không còn phải làm lụng vất vả, một nắng hai sương mà vẫn thiếu trước hụt sau. Ba má bạn tôi đã có cuộc sống tuổi già sung túc hơn, an vui hơn. Con cái của bạn tôi được học hành, được tiếp cận với thế giới và chắc chắc sẽ có cuộc sống yên vui hơn so với ba má, ông bà chúng.
Giờ đây, mỗi lần gặp lại cô bạn năm xưa, chúng tôi cứ nhắc mãi tới những vườn cây trái xanh mướt, mùa hoa tím dại, vị ngọt của nước dừa, vị mặn mòi của biển... Rồi nghĩ về tương lai, chúng tôi lại thầm mong Thủy Triều, Bãi Dài của chúng tôi phát triển bền vững, cuộc sống của người dân, của con cháu chúng tôi sẽ khởi sắc hơn xưa… Những ký ức đẹp đẽ năm nào, chúng tôi sẽ giữ lại để kể cho con cháu nghe về những tháng năm vất vả mà yên bình cũng như làm hành trang bước tiếp cho những năm tháng sau này./.
NGUYỄN THỊ TRÂM