10/11/2021
| BÍ ẨN NHÀ TRỌ MA TRÊN PHỐ ĐÊ LA THÀNH |
Các bác ở Hà Nội thì cũng biết khu Đê La Thành rồi đúng không ạ. Tại sao lại gọi là Đê La Thành em xin kể qua cho các bác nghe.
Ngày xưa nó là con đê để ngăn lũ từ sông Hồng, và hàng năm có đến hàng chục, hàng trăm vụ chết đuối, xác trôi dạt vào bờ, người dân thấy vậy lên thường chôn cất ở quanh đê. Bây giờ phố xá tấp nập rồi quanh khu này có rất nhiều chuyện kỳ lạ. Và hôm nay em xin kể qua 1 số chuyện ở khu trọ em đang ở, và chính em là người trực tiếp trải qua. Do chuyện hơi dài và em cũng không có khiếu kể chuyện nên e xin chia ra làm 3 phần
Phần 1 : BÓNG ĐÈ
Đó là 1 buổi chiều tháng 6, sau khi đã xuống Hà Nội được 2 tháng, tôi tìm được 1 công việc làm sắt và 1 căn nhà trọ để thuê ở khu Đê La Thành. Căn phòng trọ nằm sâu trong 1 cái ngõ nhỏ. Căn nhà 3 tầng, tầng 1 cho thuê bán hàng ăn. Tầng 2 là nhà chủ, và tầng 3 thì cũng là phòng của tôi. Bước vào phòng tôi đặt túi đồ xuống, cái mùi phòng lâu không có người ở thật khó chịu, tôi xắn tay áo lên và dọn dẹp.
Cái phòng bé tẹo mà dọn xong cũng mệt phờ người,cũng đã tầm gần tối rồi định bụng nằm 1 lúc rồi đi kiếm cái gì đó bỏ bụng. Đặt lưng xuống chiếc giường tôi thiếp đi,trong cơn mê tôi mơ thấy có dáng 1 người đàn ông cao to, mặt nhìn ko rõ, quần xắn đầu gối, áo thụng thụng, đội mũ tai bèo, tay cầm đòn gánh, cứ đi đi lại lại giữa phòng, mỗi lần tôi định ú ú ớ ớ thì người đàn ông đó quay ra gừ lên 1 cái rồi vụt cái đòn gánh vào lòng bàn chân tôi. Nhìn xung quanh mọi thứ vẫn bình thường nhưng nó cứ ảo ảo thật thật,ngó ra phía cửa thì tôi nghe rõ có tiếng bước chân lên cầu thang ( cầu thang gỗ nên dù có đi chân đất bước thật nhẹ thì thằng nào tai thính vẫn nghe được loáng thoáng ).
Cầu thang từ tầng 2 lên tầng 3 có chục bậc mà sao nó bước lâu dã man, tôi cứ căng mắt chờ mà không thấy ai lên. Người đàn ông khi nãy thì cứ đi xung quanh phòng,miêng tôi như cứng lại,không thể la hét được,rồi bỗng dưng người đàn ông đó đến gần tôi, tát tôi 1 cái, thật sự lâu lắm rồi mới ăn 1 phát tát đau chảy nước mắt như này!!!
Tay tôi giật giật cố gắng vùng vẫy, mắt chảy nước mắt, miệng há ra mà méo kêu được, cứ nhìn lên trần nhà trong vô vọng. Tiếp theo người đó tát tôi thêm 2 cái, nhảy lên ngồi trên người tôi, đấm 1 con rõ đau vào ngực trái, xong đấm đá túi bụi vào ngực vào người. Cảm giác người đó rất nặng lúc đó tôi như tắt thở vậy!
Thấy tôi k động tĩnh, nó quay ra véo ngón chân cái bên trái của tôi, nó xoay như tháo ốc, rút cả ngón chân ra. Tôi thề tôi cảm nhận rõ khi nó rút đứt ngón chân cái của tôi,cảm giác đau điếng người. Đúng lúc đó có tiếng bà chủ nhà gọi tôi xuống để làm gì đó thì tôi giật mình ngồi dậy,mồ hôi nhễ nhại.
Tôi ngồi trên giường, đèn vẫn còn sáng, ko có ai cả, cửa vẫn còn đóng, mọi thứ im lặng đến lạ. Tôi như hoàn hồn đứng lên đi rít hơi thuốc thì bàn chân tôi,nhất là cái ngón chân và lồng ngực đau đúng như có người vừa đánh và rút chân mình vậy...Sau hôm đó có rất nhiều chuyện nữa xảy ra ....
Phần 2 : Hiện Tượng Quái Lạ
Buổi tối hôm đó, tôi nằm suy nghĩ về những gì mình đã gặp lúc tối, người đàn ông đội cái mũ tai bèo,tay cầm đòn gánh là ai ???Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi trong đầu tôi nhưng thôi cũng muộn rồi đi kiếm cái gì lót dạ đã. Tôi xuống chợ Nguyễn Phúc Lai ( chắc các bạn ở Đê La Thành gần Đại Học Văn Hóa thì cũng không lạ gì cái chợ này ).
Lúc đó tầm 20h, tôi vào 1 hàng bán bún, gọi 1 bát bún vừa ăn tôi vừa nghĩ xem tối nay có nên về ngủ không,mà đụ má không ngủ ở đấy thì tôi biết ngủ ở đâu đêm nay đây,đánh liều vậy.! Ăn uống xong xuôi đi về cũng đã gần 21h, tôi mở cánh cửa mà trong lòng đầy ắp lo âu...
Tầng 1 thì là hàng ăn, người ta chỉ bán đến trưa rồi nghỉ, mà hôm nay 2 ông bà chủ nhà cũng đi đâu mà giờ chưa thấy về, nhìn căn nhà tối om từ tầng 1 đến tầng 2. Chỉ có duy nhất ánh điện yếu ớt hắt ra từ cửa sổ phòng tôi, tôi đi vào mở đèn cầu thang và từ từ bước lên phòng.
Lên đến tầng 3 tôi định mở cửa vào phòng, nhưng tự nhiên có 1 tiếng động ở căn phòng đối diện phòng tôi, tôi giật mình chợt nhớ ra ông bà chủ nhà bảo căn phòng đó không có người ở và dùng để làm phòng thờ. Nghe tiếng động tôi giật bắn mình, nhưng có lẽ nào lại là trộm không ??? Nhưng chợt nhận ra đây là tầng 3 thì trộm nào mà leo vào được, thôi cứ chắc cú vậy, đằng nào nó cũng là cái phòng thờ thôi mà, mở cửa ra ngó cái xem sao!
Tôi bước đến gần, tiếng động ngày càng lớn, như có người đang lục lọi đồ gì trong đó vậy! Lấy hết can đảm tôi mở cửa ra, tiếng động liền biến mất! Tôi lần mò cái công tắc điện và bật lên, ở giữa là 1 cái ban thờ thật là lớn nhưng điều đặc biệt là nó chỉ có duy nhất 1 tấm ảnh của 1 cô gái trung tuổi và 1 cái đĩa bày hoa quả,t rên cái đĩa đấy đặt 1 cái khăn lụa màu tím, tôi thắc mắc là tại sao lại không có bát hương ? Nhưng thôi đó là ban thờ nhà người ta, người ta thích đặt cái gì hay làm cái gì thì kệ, không phải việc của mình, may mà không phải là trộm.
Đột nhiên tôi có cảm giác như có ai đang nhìn chằm chằm vào mình từ đằng sau vậy,tôi quay lại thì đó là ông D chủ nhà và bên cạnh ông ấy là 1 cô gái. Quái lạ ông ấy về lúc nào mà mình không biết nhỉ ông ấy hỏi tôi “ mày làm gì ở đây ? “ Tôi liền giải thích “ Nãy cháu thấy có động,tưởng trộm lên cháu sang ngó xem,chứ không có ý gì đâu ạ,mà bác về khi nào thế ,cô này là cháu bác ạ” .
Thấy nét mặt ông ấy có chút không vừa ý lên tôi xin lỗi thêm lần nữa rồi rút về phòng thật nhanh. Trong đầu tôi nghĩ ông này có phải ma không mà đi về đến 1 tiếng động nhỏ cũng không nghe thấy ?? Tôi không để ý đến nữa liền máy ra chơi vài ván Liên Quân. Tiếng cửa sắt mở ra ,lúc đó là khoảng 22h15,bà V vợ ông D gọi tôi xuống “ Đạt ơi,xuống đây tao bảo” !Tôi liền vứt máy ở đó chạy xuống thì bà ấy quát tôi “làm gì ở trong nhà mà sao đèn điện bật hết lên thế này” tôi trả lời “ Ơ nãy cháu tưởng bác D ở dưới nhà cơ mà ạ “. “
“Mày có bị làm sao không đấy,tao với ông ấy vừa mới về,chứ làm gì có ai ở nhà này ngoài mày đâu,tao nhắc nhở lần đầu đấy,lần sau mà như này tao đuổi thẳng cổ” !!! Như 1 gáo nước lạnh hắt vào mặt tôi vậy trong đầu tôi lại rối bời .CÁI ÔNG D LÚC NÃY LÀ SAO? CÁI CÔ GÁI ĐỨNG CẠNH ÔNG ẤY LÀ AI ?.bình tĩnh lại thì tôi nhớ ra cô gái đấy chính là cô gái trong tấm ảnh thờ ! Mới chuyển đến còn chưa trọn vẹn 1 ngày mà sao lại lắm chuyện kì lạ xảy ra quá vậy??? Tôi như người mất hồn,chạy thật nhanh lên phòng,cắm tai nghe và nghe nhạc.Tôi cố nhắm mắt nhưng hình ảnh của ông D và cô gái lúc nào cũng hiện ra trong đầu tôi, và tôi thiếp đi lúc nào không hay...
Tôi giật mình tỉnh dậy nhìn điện thoại lúc này là 2h42,tiếng đàn nhị trong đêm nghe rõ mồm một,tôi tự nhủ trong đầu “ mẹ!thằng nào đêm hôm dở hơi còn đàn ca sáo nhị gì không biết”.lần mò ra nhà vệ sinh thì lại tiếng đàn lại rõ hơn,và còn hơn nữa là nó phát ra trong cái căn phòng thờ đối diện với phòng tôi,tôi dí sát tai vào cửa thì lại không nghe thấy gì nữa.
Tôi định quay lưng đi thì đôi chân tôi tê cứng,không nhúc nhích được.giữa tháng 6 mà người tôi lạnh toát,tôi gắng lấy hết sức bình sinh để bước về phía phòng tôi,nhưng không thể,như có 1 sức mạnh vô hình nào đó kéo chân tôi lại.
Rồi tôi nhìn thấy 3 người ,mặc áo lính tay cầm súng đi từ phòng tôi bước ra cầu thang để xuống tầng 2,người nào người lấy máu me be bét,mặt trắng ởn,tiếp ngay sau là 1 bà cụ, đội 1 cái nón rách,tay xách cái làn màu đỏ,1 người đàn ông đội cái mũ cối,cầm theo đó là cây đàn nhị mục nát,đặc biệt là người nào người lấy bụng cũng to như chết trôi vậy.
Tôi gắng bước đi nhưng không được,đôi chân tôi như bị trôn ở đây vậy, 5 người họ cứ đi từ từ xuống đến giữa cầu thang nối liền tầng 3 với tầng 2 thì biến mất.tôi lẩm nhẩm trong đầu”con mới đến ở,có điều gì sai mong các người tha thứ,xin đừng trêu con nữa” ,lẩm nhẩm 1 lúc thì chân tôi bình thường,tôi chạy thật nhanh vào phòng,chùm chăn kín đầu…đêm đó tôi không ngủ
Phần 3 (Phần cuối) : Đêm Cuối – Chuyển Nhà
Tôi bước xuống cầu thang trong sự mệt mỏi và hoang mang,có lẽ nào căn nhà này lại nhiều vong linh như vậy? Xuống đến tầng 1 cô bán bún hỏi tôi: “cháu không ngủ hay sao mắt thâm quầng,người ngợm như người mất hồn vậy??? ”.Tôi ngồi xuống,gọi 1 bát bún và kể lại cho cô ấy nghe câu chuyện tôi gặp đêm qua,thì nghe cô ấy kể lại như sau:
Ngày xưa nhà chủ này 2 ông bà gốc người Nam Định,lên Hà Nội vào những năm đầu.mới lên thì đi đổ buôn hàng quần áo,xong sau đó có ít vốn thì quay sang chuyển làm nghề ĐỒ TỂ ( giết mổ lợn ).
Từ khi làm nghề ĐỒ TỂ thì làm ăn phất lắm,năm 1996 thì sinh 1 cô con gái,sau đó tầm 2 năm thì mua mảnh đất này,quanh cái khu này ngày xưa là cái đoạn người ta hay chôn xác người chết đuối,nhưng do càng ngày càng nhiều người đổ về cái mảnh đất này lên họ sẵn sàng san bằng cái nghĩa trang để làm thành nhà ở,mua mảnh đất này xong,xây nhà các thứ thì lúc đó gia đình nhà ông bà chủ cũng dư giả rồi nên không làm nghề kia nữa mà mở cửa hàng bán hàng sắt ở ngay trên đầu đường,còn căn nhà này là để ở,cách đây 2 năm lúc đó cô con gái tầm 17-18 tuổi thì đột nhiên sau 1 lần bị ốm thì trở lên dại dại điên điên,đêm hôm toàn ngồi ở trong phòng trên tầng 3 nói chuyện 1 mình ( phòng đấy chính là cái phòng thờ đó các bác ).
Ban ngày vẫn bình thường,nhưng cứ đến tầm nửa đêm là lại nói chuyện 1 mình rồi cười khanh khách trong phòng,mà không hiểu sao đi đâu nhặt được cái khăn màu tím,cứ giữ khư khư như giữ vàng vậy,ai động vào thì gào thét,cắn xé không cho họ động vào,kể cả ông bà chủ nhà cũng bất lực.
Đã đi chạy chưa khắp nơi,đi bệnh viện này bệnh viện kia,thầy lớn thầy nhỏ đủ cả nhưng ai cũng lắc đầu bất lực,có lần có ông thầy gì ở Yên Bái xuống làm lễ 3 ngày 3 đêm rồi cũng lắc đầu bỏ đi.
Rồi vào năm ngoái cô gái ấy treo cổ trong phòng,sáng bà chủ lên đưa đồ ăn sáng thì thấy cô gái ấy chết từ lúc nào rồi,mà lúc chết cô gái ấy còn cầm theo cái khăn màu tím kia không rời.mà lúc đưa cô gái ấy vào quan tài còn có 1 đàn bướm đen bay vào náo loạn hết cả nhà lên cơ.
Nghe xong cô bán bún kể mà tôi tái xanh mặt mày, tôi kể tiếp cho cô nghe về 5 người đêm qua tôi gặp thì cô ấy nói, căn nhà này đất nghịch lắm, ngày xưa nhiều người thuê trọ ở tầng 3 cũng gặp, người thì vừa chuyển tới đã đi luôn trong ngày hôm sau, người thì ở được 1 tuần rồi cũng vứt cả đồ ở đấy mà đi, cô bán bún còn kể thêm.
Đợt nọ cô còn ngủ lại ở đây để chuẩn bị đồ thì đêm ngủ còn nhìn thấy cả 1 đoàn người đi qua đi lại ở giữa nhà, người nào người lấy khuân mặt dị hợm,đặc điểm là bụng ai cũng to phềnh.và từ đó ngày nào cô cũng phải cúng bái và xin họ không trêu thì mới làm ăn yên ổn,nhưng từ đó cô không dám ngủ ở đây nữa, và thường mở hàng ăn và lúc 6h sáng chứ không dám đến sớm.có lẽ ngày xưa ông bà chủ nhà làm ĐỒ TỂ nên bây giờ nó vận vào con gái ông bà ấy.
Ngồi nói chuyện về căn nhà này với cô bán bún mà nhìn đồng hồ cũng đã gần 11h,tôi ra 1 quán nước ở đầu đường,rút máy gọi kể cho mẹ tôi về chuyện hôm qua và những gì cô bán bún vừa kể. mẹ tôi nói là lên tìm 1 căn nhà mới để thuê và tìm ở khu khác đừng lên ở khu này nữa.và bà có dặn thêm là chiều nay mua 1 ít đồ về đi sang phòng thờ kia thắp hương và xin cô gái ấy lẫn các linh hồn ở đây đừng trêu tôi nữa.tôi dạ dạ vâng vâng cho qua chứ bây giờ đến bố tôi cũng chả dám vác xác lên tầng 3,chưa huống hồ gì còn vào đấy thắp hương nữa.ngồi đến trưa tôi kiếm 1 quán nét vào chơi vài trận Liên Minh cho đỡ phải về nhà…
18h tối,cái bụng tôi nó biểu tình,tôi ngồi chơi “QUẤN” quá quên cả giờ giấc.lại lủi thủi xuống phía chợ Nguyễn Phúc Lai làm xuất cơm,vừa ăn tôi vừa phân vân có lên về phòng không hay thuê khách sạn ngủ cho qua đêm nay rồi mai về lấy đồ,đến đây nhìn vào ví cũng chỉ còn vỏn vẹn hơn 1tr, giờ mà ngủ khách sạn thì đúng là sang trảnh quá .thôi đành liều mình nốt lần này vậy,đằng nào mai mình cũng xin rút, chứ ở đây như này không bị điên thì cũng bị họ trêu cho sợ mà chết.
Về đến cổng căn nhà đấy,đôi chân tôi như không muốn bước vào vậy,vừa sợ,và vừa lo vì tôi lỡ quên béng mất lời mẹ tôi dặn.bước đi từ từ và cẩn thận,đến tầng 3 tôi chạy thật nhanh vào phòng,cắm tai nghe,bật nhạc max volume và tự dưng cơn buồn ngủ ập đến,tôi chìm mình vào giấc ngủ.
3h sáng,đúng 3h sáng,tiếng đàn nhị lại ngân lên nghe lão ruột,mặt tôi xanh lại như tàu lá chuối,liệu cái cảnh tượng đêm qua có diễn ra nữa không vậy ?
Bỗng nhiên tiếng đàn biến mất,thay vào đó là tiếng dép lẹt xẹt,kèm theo tiếng cười đùa của trẻ con bên ngoài cửa phòng tôi,có pha lẫn chút tiếng tây tiếng tàu gì đó tôi nghe không rõ,sống lưng tôi lạnh toát,đột nhiên cánh cửa bật ra ( mà rõ ràng tôi đã cài then cửa đàng hoàng ),tôi nhìn thấy cô gái hôm qua,ánh mắt cô ta sâu hoắm lại,khuân mặt trắng bệch,và kinh khủng hơn là đằng sau cô ta là 1 hàng người,ai đấy bụng cũng to đùng,có nhiều vết rạn như sắp bục ra vậy,cô ta chỉ thẳng tay vào mặt tôi,khuân mặt giận giữ.tôi sợ hãi chỉ biết trùm chăn kín đầu,mặc kệ mọi thứ xung quanh.tôi cứ ngồi như thế đến khi nghe thấy tiếng cô bán bún mở cửa sắt,biết rằng lúc này đã sáng rồi,tôi bỏ chăn ra,lao ra ngoài như tên lửa,tôi cứ lao như thế đến khi xuống tầng 1,tôi ngồi bệt ra giữa sân,cô bán bún nhìn tôi và như đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với tôi,cô đưa cho tôi cốc nước ấm và bảo tôi là “Có lẽ cháu cũng giống như mấy người trước thôi,cháu lên chuyển đi đi” .ngay sáng hôm đấy tôi gọi điện cho mẹ và chuyển đồ ra khách sạn để tìm căn phòng trọ mới.mọi thứ ở đây thật đáng sợ. .
Trên đây là câu chuyện về lúc e thuê trọ ở khu Đê La Thành .Có thêm bớt 1 chút nhưng thật sự căn nhà đấy có rất nhiều điều kinh dị.bây giờ cô bán bún đã chuyển đi,căn nhà đó không ai thuê,và cũng đang rao bán.
Đây là câu chuyện ad lụm nhặt được, đêm hôm đọc run không ngủ được phải share ngay cho cả nhà cùng sợ hii.
Nguồn : Lê Đức Đạt